Cả căn phòng im phăng phắc, không ai dám lên tiếng, chỉ có những ánh mắt lặng lẽ đổ dồn về phía tôi.
Trong ánh mắt ấy chứa đựng đủ loại cảm xúc phức tạp, khiến tôi xấu hổ và nhục nhã đến muốn độn thổ.
Tôi bám chặt lấy mặt bàn, tay nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.
Tần Vô Nguyệt ngồi bên cạnh, thản nhiên mỉm cười: "Đương nhiên, chuyện này các cô không cần phải viết vào bài phỏng vấn, đúng không?"
"Vâng... vâng, đây là chuyện riêng của thầy và cô Triệu, chúng tôi sẽ không viết vào đâu."
Chị Trần vội vàng đáp: "Video và ghi âm, về chúng tôi sẽ xóa hết."
Tần Vô Nguyệt không nói gì, đan hai tay vào nhau, chống cằm, cười: "Hôm nay đến đây thôi."
Trợ lý của anh ta đứng dậy, khách sáo tiễn những người khác ra về.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu mà lờ đi việc tôi vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Tần Vô Nguyệt, anh ta vẫn ngồi yên, chỉ quay sang nhìn tôi: "Sao, hận tôi lắm à?"
Tôi chậm rãi thở hắt ra: "...Chuyện này còn chưa xong sao? Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Triệu Nguyệt, cô nghĩ mình đáng giá bao nhiêu? Ngủ với tôi một lần là có thể đổi lấy một buổi phỏng vấn độc quyền à?"
Anh ta mỉa mai, "Đừng có tự cao quá. Tôi muốn cô nghỉ việc, đến bên cạnh tôi, để tôi sai bảo."
Tôi im lặng, không nhìn anh ta, chỉ nhìn xuống mặt bàn.
Ánh nắng rọi vào, bụi bay lấp lánh. Anh ta quá hiểu tôi.
Tôi thậm chí không thể giống như những nữ chính trong các tiểu thuyết rẻ tiền kia, nói với anh ta về sự tự lập, hoặc lý tưởng cao đẹp.
Bởi vì công việc hiện tại không phải thứ tôi yêu thích.
Bởi vì anh ta đã chứng kiến rõ ràng tôi đã phải lăn lộn, đánh mất lòng tự trọng như thế nào, để sống một cuộc đời tệ hại.
"Tôi đã đối xử rất tốt với cô rồi."
Anh ta lười biếng nói: "Triệu Nguyệt, những thứ tôi có thể cho cô bây giờ, cả đời này cô cũng không kiếm được.”
“Giải quyết mọi chuyện xong xuôi trong hôm nay, tôi không có kiên nhẫn chờ đến ngày mai đâu."
Tôi về công ty nộp đơn xin thôi việc, bàn giao lại công việc đang dang dở.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến kỳ lạ, không ai gây khó khăn cho tôi.
Chỉ khi tôi rời đi, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn vào lưng tôi, như muốn đốt thủng cả quần áo tôi mặc.
"Không ngờ Tiểu Triệu lại có năng lực đến thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi cánh cửa khép lại, tôi nghe loáng thoáng tiếng ai đó thì thầm: "Quả nhiên, mặt dày một chút thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn."
Mấy ngày sau, Tần Vô Nguyệt vẫn bận rộn với công việc, một tuần sau anh ta mới gọi điện cho tôi.
"Tôi đã bảo trợ lý đến đón cô."
Căn nhà đó rộng đến mức khó tin, có cả một bức tường kính trong suốt, bên trong treo đủ loại nhạc cụ.
Trong đó có một cây guitar, nghe nói là do một nghệ nhân đẳng cấp thế giới chế tác thủ công, trị giá hàng chục triệu.
Tại buổi hòa nhạc chật kín khán giả năm ngoái, anh ta đã chơi cây đàn này.
Tôi ngước nhìn mặt đàn sáng bóng, trong lòng lại nhớ đến cây guitar cũ kỹ khi còn hát rong dưới đường hầm, không biết đã qua bao nhiêu đời chủ.
Âm thanh của nó chỉnh thế nào cũng không chuẩn, Tần Vô Nguyệt chỉ có thể tự mình làm quen.
Đến nỗi sau này, khi chúng tôi dành dụm mua được một cây guitar mới, anh ấy lại đàn toàn bị lạc nhịp.
Đêm khuya, Tần Vô Nguyệt cuối cùng cũng trở về, mùi rượu và nước hoa nồng nặc, trên cổ áo sơ mi còn vương vãi những vết son môi.
Anh ta có vẻ rất khó chịu, mặt mày cau có bước tới, giật phăng chiếc cà vạt, trói chặt cổ tay tôi, buông một câu: "Cô cũng ngoan ngoãn đấy."
Rồi anh ta ghim chặt tôi xuống ghế sofa.
Tôi đau đớn đến run rẩy, như con cá bị cạo vảy trên thớt, m.á.u me đầm đìa bật dậy, rồi lại bị Tần Vô Nguyệt bóp eo ấn mạnh xuống.
Mùi nước hoa ngọt ngào từ người anh ta xộc vào mũi, khiến tôi buồn nôn, cổ họng phát ra tiếng nôn khan nhỏ xíu.
Ngay sau đó, má tôi nóng rát.
Tần Vô Nguyệt tát tôi một cái, rồi bóp cằm tôi, cúi đầu cắn môi tôi: "Kẻ ghê tởm nhất chính là cô, Triệu Nguyệt.”
“Đã nói là mãi mãi bên nhau, chỉ cần thấy một gã đàn ông có tiền có quyền hơn là cô đã muốn vứt bỏ tôi rồi. Cô có tư cách cảm thấy ghê tởm trước mặt tôi sao?"
Mãi mãi bên nhau.
Mãi mãi...
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tôi như bị từ ngữ này thiêu đốt, co quắp lại, nhưng lại như một tấm thảm, bị Tần Vô Nguyệt ép thẳng ra.
Những mảnh ký ức vụn vặt ùa về, vô số hình ảnh chắp vá lướt qua đầu tôi như cuốn phim quay chậm.
Chúng tôi hát dưới đường hầm, lần đầu tiên nhận được tiền thưởng 50 tệ.
Tôi và Tần Vô Nguyệt mừng đến phát khóc, chạy vào siêu thị mua đủ loại đồ ăn vặt và trái cây mà chúng tôi yêu thích.
Có hai quả táo đỏ tươi, được bọc kín trong màng bọc thực phẩm, trên đó dán nhãn "Nhập khẩu New Zealand".
Đến khi thanh toán mới biết tờ 50 tệ đó là tiền giả, không thể trả được, chúng tôi đành ngậm ngùi trả lại từng món đồ.
Nhân viên bán hàng cảnh giác nhìn theo, đếm đi đếm lại, sợ chúng tôi trộm đồ.