Trên đường về nhà trong đêm tối, chúng tôi im lặng, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.
Tôi hỏi Tần Vô Nguyệt, New Zealand ở đâu, nghe có vẻ xa xôi lắm.
Anh ấy nói dù xa đến mấy, sau này chúng ta cũng sẽ cùng nhau đến.
Về sau, internet bắt đầu phát triển, có người chỉ sau một đêm đã nổi tiếng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Dành dụm tiền từ việc hát rong và làm thêm, cuối cùng chúng tôi cũng có chút vốn liếng, không còn phải ngủ ở nhà kho tập thể nữa, mà chuyển đến khu ổ chuột trong thành phố.
Dưới ánh đèn sợi đốt chập chờn, Tần Vô Nguyệt ngồi miệt mài viết nhạc.
Anh ấy viết vài dòng, lại ôm đàn guitar lên thử, thấy chỗ nào chưa ổn lại cúi đầu sửa.
Tôi mua được quả dưa hấu giảm giá, cắt thành từng miếng nhỏ, đút cho anh ấy ăn.
Anh ấy ăn một miếng, nói thích ăn, muốn ăn hết, tôi liền đút hết cho anh ấy.
Ai ngờ quả dưa hấu bị thiu, anh ấy nôn thốc nôn tháo cả đêm, mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không cho tôi xuống nhà mua thuốc.
"Anh cứ nghĩ là không sao đâu."
Anh ấy nói: "Chỉ là không muốn em tự trách, cảm thấy mình phung phí tiền bạc thôi—thôi được rồi, không sao mà."
Thời gian cứ thế trôi đi không ngừng nghỉ.
Đầu những năm hai mươi tuổi, chúng tôi thành lập một ban nhạc nhỏ, cũng có chút người hâm mộ.
Anh ấy ngày càng đẹp trai, là kiểu người khi bước lên sân khấu, ánh đèn rọi vào, khiến cả khán đài nín thở, vẻ đẹp kinh diễm.
Có fan hâm mộ sau khi xem biểu diễn đã đến tỏ tình, anh ấy kéo thấp mũ, cười híp mắt nói: "Tôi không thể đồng ý được, tôi rất yêu bạn gái mình. Sinh mệnh của chúng tôi gắn liền với nhau, không thể tách rời."
Tôi cố gắng chớp mắt, trước mắt toàn là những đốm trắng xóa, phía sau đó, tôi mơ hồ thấy khuôn mặt Tần Vô Nguyệt.
Vẻ mặt đầy căm hận, như thể chồng chéo với hình ảnh anh ấy trong trại tạm giam sáu năm trước.
Qua tấm kính, tôi lạnh lùng đọc ra những lời thoại đã tập luyện vô số lần: "Anh ấy đã cầu hôn tôi rồi, khác với anh, anh ấy có công việc ổn định, lương cao, gia đình hạnh phúc.”
“Tôi biết anh rất muốn nổi tiếng, cũng biết anh đã rất cố gắng, nhưng bao nhiêu năm rồi, đến bao giờ anh mới chịu chấp nhận sự thật là những gì anh viết ra chỉ là rác rưởi?”
“Giờ anh đang ở đây rồi, người anh đánh bị thương có tiền có quyền, không biết sẽ bị kết án bao nhiêu năm nữa, anh còn muốn làm lỡ dở tôi sao?”
“Nói thẳng ra, tôi đi theo anh chỉ vì lúc đó chỉ có anh chịu dẫn tôi trốn đi. Tôi đã cho anh ngủ nhờ bao nhiêu năm rồi, tôi nghĩ mình trả đủ rồi. Đường ai nấy đi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ấy vẫn im lặng, ngồi yên đó, đối diện với tôi.
Khuôn mặt đầy những vết bầm tím, càng làm đôi mắt anh ấy thêm phần long lanh như những vì sao vỡ vụn.
Tôi biết Tần Vô Nguyệt sẽ không dễ dàng tin những lời này, tôi hiểu anh ấy như anh ấy hiểu tôi.
Sau một hồi im lặng, tôi cố gắng nở một nụ cười, nói ra câu cuối cùng: "Nếu anh cứ dây dưa, tôi sợ quá, có thể sẽ kể chuyện bên bờ sông Tứ Thập năm xưa, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được đâu, Tần Vô Nguyệt. Chúng ta, tốt nhất nên chia tay trong êm đẹp thôi."
Câu nói này dài 48 chữ, tôi đã mất 55 giây để nói hết.
Trong suốt quãng đời dài sau này, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ 55 giây ấy.
Nụ cười trên môi tôi như một chiếc mặt nạ lơ lửng, che giấu gương mặt thật đã bị xé nát.
Tôi nói rất chậm, vì tôi không thể nói nhanh hơn được nữa.
Mỗi một chữ thốt ra, như có ai đó dùng búa đóng một chiếc đinh vào thái dương tôi.
Cơn đau khiến tôi mở to mắt, nhìn rõ Tần Vô Nguyệt qua tấm kính, theo dõi từng giây phút, từng biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy.
Nụ cười trên môi anh ấy biến mất, ánh sáng trong đôi mắt anh ấy vụt tắt, con người trước mặt tôi như một hành tinh sụp đổ.
Nói xong chữ cuối cùng, tôi chống tay đứng dậy, quay người bước đi.
Trước khi tôi rời đi, anh ấy gọi tên tôi: "Triệu Nguyệt."
Ngày hôm đó gặp mặt, anh ấy chỉ nói đúng hai tiếng đó.
Ánh đèn trắng lạnh trong trại tạm giam rọi vào mặt tôi, nóng rực như ánh hoàng hôn bên bờ sông Tứ Thập năm nào.
Ngày đó, để cứu tôi, Tần Vô Nguyệt đã vô tình đẩy người cha nghiện cờ b.ạ.c say xỉn của mình xuống dòng sông xiết.
Tôi nằm trên đất, quần áo xộc xệch, thở dốc, từ từ ngồi dậy.
Trong ánh sáng đỏ như máu, anh ấy gọi tên tôi: "Triệu Nguyệt. Anh đưa em trốn khỏi đây nhé." …
Anh dẫn em trốn khỏi đây nhé.
Tâm trí tôi như sợi tơ bị kéo căng, đột ngột bừng tỉnh, rồi lại từng chút một, quấn chặt lấy tôi.
Trong cơn đau tột cùng, tôi đưa tay ra, chậm rãi, từng chút một ôm lấy cổ anh ta.
Hành động thô bạo đến tàn nhẫn kia đột ngột dừng lại.
Tôi không nhìn thấy mặt Tần Vô Nguyệt, chỉ nghe thấy giọng nói của mình như vọng về từ đáy sông sâu, nghẹn ngào, yếu ớt: "...Em xin lỗi."