Ánh Trăng Cuối Cùng

Chương 7



Từ ngày hôm đó, tôi chuyển đến sống ở nhà Tần Vô Nguyệt. 

Ngoài những lần thân mật hành xác, anh ta còn đưa tôi theo bên cạnh, bắt tôi làm công việc của trợ lý cá nhân. 

Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra, anh ta không thực sự cần trợ lý, đây chỉ là một cách khác để anh ta dày vò tôi. 

"Triệu Nguyệt, cô Châu muốn uống Americano, ai cho cô mua White Mocha?" 

Ở góc phim trường, anh ta ngồi cạnh nữ minh tinh họ Châu, nhướn mày: "Gần ba mươi tuổi đầu rồi, chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong sao? Thảo nào chẳng nên cơm nên cháo gì."

Châu tiểu thư, cô gái chưa đến hai mươi, khẽ kéo tay áo anh ta, mỉm cười dịu dàng: "Thôi mà anh, em uống loại này cũng được, không sao đâu."

Tôi đứng yên tại chỗ, Tần Vô Nguyệt cũng nuốt vội câu nói định thốt ra, khựng lại một nhịp.

Ký ức xưa cũ ùa về, vẫn luôn âm ỉ trong lòng anh, chỉ tiếc giờ đây đã trở thành mồi lửa cho ngọn lửa hận thù.

Tôi nhắm mắt, cúi đầu xin lỗi rồi vội vàng đi mua lại cà phê.

Trời bất chợt đổ mưa rào khi tôi quay trở lại.

Tay ôm hai lốc cà phê, không rảnh che ô, những cốc giấy mềm nhũn vì ướt.

Tần Vô Nguyệt liếc qua, buông lời lạnh tanh: "Mua cốc khác."

Cả đoàn phim đều nhận ra, anh ta đang cố tình làm khó tôi.

Họ xì xào bàn tán: "Cô ta rốt cuộc đã đắc tội gì với thầy Tần vậy?"

"Chắc hồi xưa thầy Tần chưa nổi, cô ta dám khinh người ta ấy mà."

"Nhìn cũng có trẻ trung gì nữa đâu, sống thế này đúng là đáng đời."

Tôi đứng trong buồng vệ sinh, lặng lẽ nghe hết những lời xì xào của họ.

Đợi bên ngoài vắng lặng, xác nhận không còn ai, tôi mới dám đẩy cửa bước ra.

Hình ảnh tôi phản chiếu rõ nét trong gương. Tóc tai bết bát, dính bệt vào mặt vì mồ hôi sau bao lần ngược xuôi.

Khuôn mặt vốn đã chẳng có gì nổi bật, nay lại hằn thêm dấu vết thời gian, càng thêm phần tàn tạ.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nhìn vào, tôi và Tần Vô Nguyệt giờ đây chẳng khác nào người của hai thế giới.

Mọi người thà tin chúng tôi có thù oán từ kiếp trước, chứ chẳng ai ngờ chúng tôi từng yêu nhau.

Như vậy cũng tốt.

Tôi vốc nước rửa mặt, rồi bước ra ngoài.

Bên ngoài đang náo nhiệt ăn mừng đóng máy, rôm rả bàn về bữa tiệc tối.

Tôi lẽo đẽo theo chân Tần Vô Nguyệt. Anh ta giờ đã là ngôi sao hạng A, ngay cả đạo diễn cũng khúm núm mời anh ta ngồi ghế chủ tọa.

Anh ta cũng chẳng khách sáo, cầm thực đơn lật giở, thản nhiên trò chuyện về sự khác biệt hương vị của tôm hùm các vùng, vân thịt và phân loại bò Wagyu, và ti tỉ thứ thuật ngữ chuyên ngành mà tôi nghe đến hoa cả mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những điều đó, đối với tôi, xa xôi như một thế giới khác.

Có lẽ vì quá mệt hoặc vì điều gì khác, tôi lại thấy đầu óc quay cuồng, ký ức xưa cũ và thực tại đan xen, chập chờn trước mắt.

Nhiều năm về trước, khi chúng tôi còn sống trong khu ổ chuột, dưới nhà mới mở một quán cơm bình dân.

Bà chủ quán tốt bụng, nấu ăn ngon mà rẻ, lại có cả đồ ăn kèm miễn phí.

Nếu không có tiền mua cơm, chỉ cần năm hào là có một hộp cơm trắng, thêm chút dưa muối bà ngoại là xong bữa.

Thấy chúng tôi còn trẻ, bà chủ thường nén cơm thật đầy, ăn không hết thì để dành, trộn với chút vụn thức ăn và nước sốt, hôm sau lại có thêm một bữa.

Nghèo khó khắc sâu vào ký ức những ngày tháng gian khổ ấy, khiến cho tình yêu trở thành thứ trân quý duy nhất.

"...Triệu Nguyệt?"

Tôi giật mình, nhìn sang Tần Vô Nguyệt.

Anh ta có vẻ đang rất vui, ánh mắt còn thoáng ý cười: "Hỏi cô đấy, muốn ăn gì nào?"

Tôi buột miệng: "...dưa muối bà ngoại."

Một cơn đau nhói bất ngờ ập đến ở thái dương.

Cuốn thực đơn viền cứng giáng thẳng vào mặt tôi, m.á.u tươi trào ra, chảy từ đuôi mắt xuống, làm bỏng rát cả con ngươi, nhuộm đỏ cả tầm nhìn.

Tôi ôm chặt thái dương, loạng choạng lùi lại một bước.

Trong màn sương mờ mịt, tôi không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng, vô cảm: "Cút ngay."

Tôi tự bắt taxi về.

Nhà Tần Vô Nguyệt nằm trong khu biệt thự cao cấp, xe thường không được phép vào.

Tôi xuống xe ở cổng, bước vào hiệu thuốc ven đường.

Cô nhân viên trực ca giật thót mình khi thấy mặt tôi đầy máu, vội vàng hỏi han và đưa thuốc sát trùng cho tôi.

Sau khi thanh toán và cảm ơn, tôi một mình lững thững bước về.

Đêm Thượng Hải cuối thu, từng cơn gió lạnh buốt, mang theo hơi ẩm ướt, luồn qua từng thớ thịt.

Tôi chìm vào sự hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, vừa về đến nhà liền co quắp ngủ thiếp đi.

Ký ức hỗn loạn quay cuồng trong đầu tôi, chập chờn giữa giấc mơ và thực tại.

Cho đến khi giọng nói quen thuộc của Tần Vô Nguyệt vang lên, đầy vẻ cáu kỉnh: "Dậy mau."

Tôi muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không thể thốt nên lời.

Tôi chỉ có thể cố gắng mở mắt, nhìn anh ta đứng sừng sững nhìn xuống, khẽ khều mũi giày vào eo tôi.

"Nằm đây làm trò gì đấy? Giả vờ đáng thương à? Triệu Nguyệt, cô nghĩ tôi còn tin trò cũ rích này sao?"