Tôi im lặng không đáp, anh ta ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ nhẹ lên má tôi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng bàn tay lại khựng lại.
"Sốt rồi sao không nói?"
Người tôi bỗng nhẹ bẫng, anh ta bế tôi lên.
Tôi mơ màng bấu víu lấy vạt áo anh ta, khó khăn lắm mới thốt ra được một tiếng: "...Anh."
Vòng tay anh ta siết chặt, anh ta cúi gằm mặt xuống nhìn tôi, ánh mắt như muốn thiêu đốt tôi.
Tôi và Tần Vô Nguyệt sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng lại chẳng biết giờ sinh chính xác.
Ngày xưa, khi còn mặn nồng, chúng tôi thường chí chóe vì chuyện này.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Những lúc chọc tôi giận, anh ấy thường hạ giọng, ngoan ngoãn gọi tôi là chị để dỗ dành.
Còn tôi, mỗi khi bị anh ấy làm cho phát cáu, hoặc sau những trận cãi vã muốn làm lành, cũng sẽ ngọt ngào gọi anh ấy một tiếng anh.
Cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu rằng, gọi đối phương bằng danh xưng lớn hơn đồng nghĩa với việc nhận thua.
"Khuôn mặt đáng ghét. Triệu Nguyệt, có lúc, tôi thật sự muốn g.i.ế.c em..."
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, cơn sốt cao khiến tôi không còn phân biệt được đó là yêu hay hận, chỉ chìm vào bóng tối của những cảm xúc hỗn độn.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Tôi nằm trên giường trong phòng ngủ, mu bàn tay vẫn còn kim truyền dịch.
Chợt nhận ra điều gì đó, ngay lập tức, Tần Vô Nguyệt bước vào.
Anh ta cầm một khay thức ăn, thấy tôi tỉnh, nhướng mày, đặt khay xuống bàn cạnh giường: "Tỉnh rồi à? Truyền xong thì tự ăn đi."
Ánh mắt tôi dừng lại trên bát cháo và đĩa dưa muối bà ngoại đặt bên cạnh.
Tôi cứng đờ cả người.
"Nếu cô muốn tôi mềm lòng, có thể dùng cách khác, đừng bao giờ nhắc lại chuyện cũ trước mặt người ngoài — Triệu Nguyệt, tôi không muốn ai biết, tôi từng có quan hệ với loại người như cô, hiểu không?"
Anh ta vừa nói, vừa lấy hộp thuốc đến: "Ăn xong thì tự bôi thuốc, đừng để lại sẹo, người ta lại tưởng tôi ngược đãi nhân viên, ảnh hưởng đến danh tiếng."
Tôi muốn cười nhạt, nhưng đến sức nhếch môi cũng không còn: "Anh giờ đúng là chu toàn thật đấy."
Anh ta không để ý, tự mình bước ra ngoài.
Tôi nhìn lên, thuốc trong bình truyền dịch chỉ còn một chút, tự rút kim, kệ vết thương đang rỉ máu, với lấy cái khay.
Bát cháo và đĩa dưa muối, tôi ăn sạch không còn một hạt.
Bước ra ngoài, Tần Vô Nguyệt đang ngồi trên thảm lông dài, dựa vào ghế sofa, cúi đầu gảy guitar.
Những nốt nhạc vụn vặt vang lên, chẳng biết hay dở thế nào.
Tôi chỉ thấy lòng mình như mặt hồ phẳng lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi chia tay, anh ấy ngày đêm viết nhạc.
Vì cuối cùng cũng có một công ty chịu ký hợp đồng, nói sẽ làm album thứ hai cho anh ấy, còn hứa hẹn một bài hát quảng bá phim điện ảnh sẽ do anh ấy trình bày.
Chúng tôi ngồi dưới trăng hoang, anh ấy đàn cho tôi nghe những giai điệu yêu thích, hỏi tôi thấy thế nào.
Tôi vỗ tay, nói hay vô cùng, dù sau này anh nổi tiếng, mọi người đều nghe thấy, tôi vẫn là người đầu tiên được nghe.
Anh ấy cong môi, cười cười, không nói gì nữa. Chỉ cúi đầu, lại đàn thêm một đoạn ngắn.
"Anh viết mười một bài, nhưng album chỉ phát hành mười bài thôi."
Anh ấy nhoài người tới hôn tôi, tay tôi buông xuống, theo bản năng ấn vào dây đàn, phát ra một tiếng vang dài.
"Triệu Nguyệt, bài cuối cùng anh chỉ đàn cho một mình em nghe."
Nghĩ đến đây, tôi lẩm bẩm: "Bài thứ mười một, viết xong chưa?"
"Chưa."
Anh ta ấn vào dây đàn, ngẩng đầu nhìn tôi với một nụ cười: "Tôi xóa rồi, bài hát này, tôi sẽ không bao giờ viết nữa."
Sau khi bộ phim quan trọng nhất năm đóng máy, Tần Vô Nguyệt ngoài việc phối hợp với đoàn phim hoàn thành một số công việc cuối cùng, còn bắt đầu chuẩn bị cho buổi hòa nhạc năm nay.
Anh ta đã sớm tiết lộ với người hâm mộ rằng đang viết album mới, và sẽ hát toàn bộ các bài hát trong album trong buổi hòa nhạc năm nay.
Tôi thấy anh ta cũng không quá bận rộn, thậm chí còn rảnh rỗi, thỉnh thoảng hẹn hò ăn tối với cô Châu kia.
Trên mạng đã có không ít người ghép đôi cho họ.
Cô Châu kia dường như là tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó, cho nên vừa ra mắt đã có trong tay vô số tài nguyên đỉnh cao, có thể đóng vai nữ chính cùng với tiền bối đỉnh lưu như Tần Vô Nguyệt.
Quan hệ của họ tiến triển với nhịp độ rất ổn định, nghe nói đã đi chọn nhẫn đính hôn, còn bị phóng viên chụp được.
Chỉ là theo nhịp độ kế hoạch của họ, còn chưa đến bước công bố ảnh.
Người đại diện của Tần Vô Nguyệt dường như sợ tôi làm ra chuyện gì đó, đặc biệt tìm đến tôi: "Cô Triệu, cô hẳn là rất rõ, với danh tiếng hiện tại của thầy Tần, cho dù cô có nói gì cũng sẽ không ai tin đâu, cho nên hy vọng cô đừng làm ra chuyện gì không biết tự lượng sức mình."
Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh hoàng hôn đang từ từ chìm xuống nơi chân trời.
Một lúc lâu sau, tôi quay đầu lại, khẽ thở dài: "Các người cho rằng tôi sẽ làm gì? Vạch trần quan hệ giữa tôi và anh ta, mắng anh ta bắt cá hai tay? Hay là chỉ trích cô Châu làm tiểu tam?"
Người đại diện ngồi đối diện tôi, ánh mắt truyền đạt một thông tin rõ ràng: Cô cũng xứng sao?”
"Sẽ không đâu."
Tôi cười, không nhìn cô ta nữa, chỉ chăm chú nhìn màn đêm từng chút một nuốt chửng ánh đỏ như m.á.u của hoàng hôn: "Tôi và anh ta, cũng chỉ đến thế thôi."
Báo thù, hay trút giận, hay gì đó khác.
Dù con đường tương lai có đi như thế nào, chúng tôi hiện tại cũng chỉ là một đoạn song hành ngắn ngủi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, tôi bây giờ, và Tần Vô Nguyệt bây giờ, còn có thể có một sự vĩnh hằng dài lâu nào đó.