Dương Tuyết không biết sự xuất hiện của mình có thay đổi được quá trình thỉnh kinh hay không, nhưng nếu Tôn Ngộ Không thật sự muốn làm Yêu Vương, vậy thì nàng tuyệt đối sẽ không đứng ngoài cuộc.
Nàng đã nghiên cứu rất kỹ quyển “Thiên Thư vô tự”, phát hiện ra nó còn lợi hại hơn cả Bất Tử Kinh,quả thực là bảo vật vô giá trong Tam Giới.
Tuy không rõ lão giả tóc bạc kia vì sao lại tặng nàng quyển sách này, nhưng nghĩ kỹ lại, người đó ắt hẳn còn cao hơn cả Thái Thượng Lão Quân, có thể là một nhân vật ẩn thế trong Tam Giới. Có lẽ… ông ta đã biết trước nàng sẽ đến.
Nếu vậy, việc đưa nàng quyển sách ấy, chắc chắn là kỳ vọng nàng có thể thay đổi điều gì đó.
Giờ đây khi Tôn Ngộ Không nảy ra ý định kia, chưa chắc là chuyện không có căn cứ. Dù thành công hay không, nàng cũng sẽ đứng về phía Tôn Ngộ Không.
“Đại Thánh, ngài thật sự muốn giải trừ Vòng Kim Cô, giành lại tự do sao?”
Dương Tuyết nắm lấy cánh tay hắn, nghiêm túc hỏi.
Tôn Ngộ Không bật cười:
“Đây là Vòng Kim Cô do Như Lai đặt lên, ai có thể giải được chú của ông ta?”
Hắc Báo Tinh bí hiểm cười khẽ:
“Vậy thì chưa chắc. Bản lĩnh của Như Lai không tồi, nhưng đâu phải toàn năng. Trên ông ta còn có Tiếp Dẫn, còn có sư phụ của ngươi Bồ Đề lão tổ. Chưa kể còn có Tam Thanh Đạo Gia, Đạo Chủ Hồng Quân, còn có cả Nữ Oa nương nương… Ai nói Vòng Kim Cô này là không thể giải?”
Dương Tuyết kinh ngạc nhìn Hắc Báo Tinh, hắn nói vậy là có ý gì?
Vừa rồi còn khuyên nàng tránh xa Tôn Ngộ Không, giờ lại tự tay nhắc nhở hắn về những vị có thể giải chú, chẳng phải là xúi giục sao?
Còn nữa, chuyện sư phụ của Tôn Ngộ Không là Bồ Đề Tổ Sư, rất ít người trong Tam Giới biết đến. Vậy mà Hắc Báo Tinh biết, còn nói quan hệ với Như Lai rất tốt…
Xem ra, thân phận của hắn không đơn giản.
Nàng cần sớm tổng hợp lại thông tin về thế giới này. đây có thể không chỉ là bản gốc của Tây Du Ký, mà đã lệch khỏi nguyên tác rồi.
“Chuyện này để sau hãy nói. Nếu ta thật sự không đưa Đường Tăng đến Tây Thiên, thì hắn sẽ ra sao?”
Tôn Ngộ Không kéo Dương Tuyết ngồi xuống, gương mặt góc cạnh hiện lên vẻ thâm trầm và suy nghĩ.
Dương Tuyết chăm chú nhìn hắn, đây không giống với Tôn Ngộ Không mà nàng từng biết.
Có lẽ… ngay từ đầu nàng đã nhầm, nàng không xuyên vào bản gốc Tây Du Ký.
Từ lúc được cứu khỏi Ngũ Chỉ Sơn đến nay cũng đã 5–6 năm, tình cảm sư đồ giữa họ đã sớm khác đi.
Hoặc cũng có thể, nhờ nàng đến, nàng mới thấy được một Tôn Ngộ Không thật sự sống động và sâu sắc.
“Hắn là Kim Thiền Tử chuyển thế, sứ mệnh duy nhất là phải đến Tây Thiên thỉnh kinh.”
Tôn Ngộ Không thấp giọng, ánh mắt dần ảm đạm, dường như đang nhìn thấy một Đường Tăng chuyên tâm ngồi thiền, lòng chỉ hướng về Phật tổ.
“Tên hòa thượng đó chỉ nghĩ đến Phật pháp. Nếu ta thật sự rời đi, Tây Thiên sẽ xử trí hắn thế nào?”
Tình nghĩa giữa họ, hóa ra sâu hơn Dương Tuyết tưởng rất nhiều.
Hắc Báo Tinh lạnh lùng cười:
“Không ngờ con khỉ như ngươi cũng có nhân tính. Bị sai vặt bao năm, giờ muốn rút lui lại còn lo lắng cho tên hòa thượng kia. Quả thật khiến ta nhìn ngươi bằng con mắt khác.”
Tôn Ngộ Không không giận mà cười:
“Thế còn ngươi? Sao không xin Như Lai cho một chức vị, chí ít cũng làm một vị Bồ Tát, sao lại cam lòng ẩn thân ở Đại Thanh Sơn làm yêu quái vậy?”
Dương Tuyết tìm lấy chiếc bát sạch, cẩn thận pha một chén nước chấm, đặt trước mặt Tôn Ngộ Không:
“Đại Thánh, nếm thử lẩu đi, ngon lắm đó.”
“Ừ.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Ánh mắt hắn dịu hẳn lại khi nhìn nàng, ẩn chứa vô vàn cảm xúc.
Dương Tuyết không khỏi né tránh ánh mắt ấy, khóe miệng lại khẽ cong lên.
Đây mà là Tôn Ngộ Không à? Sao ánh mắt lại nồng nàn thế này, nụ cười ngốc nghếch thế kia?
Hắc Báo Tinh nhìn hai người họ, khó chịu không hiểu nổi:
“Đúng là quỷ dị. Có nằm mơ ta cũng không nghĩ sẽ có ngày thấy Tôn Ngộ Không cười dịu dàng như thế. Chắc Như Lai cũng không ngờ, người đầu tiên phá sắc giới trong nhóm đi thỉnh kinh lại là ngươi!”
“…” Dương Tuyết đỏ bừng mặt, ai mà phá chứ! Còn chưa đâu!
Tôn Ngộ Không mặc kệ hắn, chỉ lo nhìn Dương Tuyết gắp thức ăn, lắng nghe nàng nhỏ giọng chỉ cách ăn lẩu.
“…” Hắc Báo Tinh bị ngó lơ, mặt đen như đáy nồi.
Dương Tuyết ghé vào tai Tôn Ngộ Không thì thầm:
“Đại Thánh, ngài quyết định thế nào, ta đều ủng hộ ngài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ừm.”
Tôn Ngộ Không gật đầu, trong lòng như có pháo hoa b.ắ.n nổ tung, đâu còn là con khỉ ngại ngùng ngày trước.
Dương Tuyết cảm thấy như đang mơ, ánh mắt không rời khỏi hắn, càng nhìn càng thấy đẹp trai, càng thấy mê mẩn.
Một Tôn Ngộ Không không ngại ngùng… thật giống một công tử phong lưu nhã nhặn.
“Tôn Ngộ Không, ngươi đã đến đây rồi, vậy bản vương cũng nói rõ một câu: Nếu ngươi thật sự muốn làm Yêu Vương, ta sẽ ủng hộ.”
Lời Hắc Báo Tinh nói vang lên như sấm rền giữa trời quang.
Tôn Ngộ Không cười ha ha:
“Hắc Báo Tinh, ngươi đừng có gài bẫy Bản Đại Thánh. Ngai Yêu Vương ấy, nếu có người ngồi, thì nên là ngươi. Ta chỉ cần có Hoa Quả Sơn là đủ rồi!”
Hắc Báo Tinh nhướng mày, giọng bình thản mà đầy ý vị:
“Tin hay không là tùy ngươi. Ta, Hắc Báo Tinh tuy luôn biết giữ mình, nhưng nếu một ngày Yêu tộc giương cờ tụ nghĩa, ta nhất định sẽ góp một phần sức lực.”
Nói rồi, hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ,
“Nguyệt Bạch biết cách liên lạc với ta. Nếu ngươi nghĩ thông rồi, cứ nhắn một tiếng là được.”
Hắn không muốn ở lại tiếp tục nhìn cảnh khỉ yêu ân ái với mỹ nhân nữa, dứt khoát rời đi tìm Nguyệt Bạch để bàn chuyện chính sự.
Hắc Báo Tinh đi rồi, Dương Tuyết như hiến bảo, lấy ra Thiên Thư vô tự trong n.g.ự.c ra:
“Đại Thánh, ta có một bảo vật. Nếu ngài muốn giải Vòng Kim Cô, ta có thể dùng nó thử một lần.”
Tôn Ngộ Không nhìn cuốn sách trong tay nàng, giấy vàng ố, hoàn toàn không có chữ nào, tùy ý hỏi:
“Ở đâu ra thế?”
“Một lão già tóc bạc đưa ta. Ta cảm thấy ông ấy chắc chắn còn lợi hại hơn cả Như Lai.”
Nàng vừa mở sách vừa nói:
“Ta còn từng gặp Thái Thượng Lão Quân nữa kìa. Chính ông ấy bảo ta đi về phía Tây, đi theo sau chàng.”
Tôn Ngộ Không khựng lại, ánh mắt chợt lóe, toàn thân tỏa ra khí thế như núi đè biển lặn, cực kỳ áp bách.
Dương Tuyết ngoan ngoãn ngồi yên, im lặng quan sát phản ứng của hắn.
“Ngươi nói… Thái Thượng Lão Quân cũng biết thân phận của ngươi?”
Trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sét, nguy cơ. Rất nguy.
“Ta không chắc.”
Dương Tuyết lắc đầu quả quyết:
“Ông ta bảo không nhìn ra tương lai của ta, không đoán được quẻ, rồi bịa một đống lời vớ vẩn, sau đó mới nói ta nên đi về phía Tây, sẽ gặp chuyện cát lành.”
“Nếu ông ấy biết thân phận thật của ta, chắc chắn cũng không định vạch trần, vì có vẻ ông ta chẳng mấy quan tâm chuyện thỉnh kinh thành hay bại.”
Nhưng… lão đầu đó lại nhiều lần ra tay, còn thả cả con Thanh Ngưu Tinh xuống nhân gian, chắc chắn là cố tình gây khó dễ.
Tôn Ngộ Không siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn xa xăm, không tập trung vào nàng mà hướng thẳng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh đến đóng băng.
Một lúc sau, hắn mới thu lại sát khí, nhẹ giọng nói:
“Dù thế nào… vẫn nên cẩn thận. Nếu Như Lai thật sự không buông tha cho nàng, thì cái kinh này, ta không thỉnh nữa cũng được.”
“…” Dương Tuyết c.h.ế.t lặng, trong lòng chấn động chưa từng có.
Trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua, nàng chưa bao giờ nghĩ Tôn Ngộ Không sẽ nói ra những lời như vậy.
Hắn vốn nên là người lý trí, quyết đoán, không cảm tính…
Vậy mà vì nàng, hắn lại nói “không thỉnh nữa cũng được”.
Nàng không dám tin rằng trong lòng hắn, nàng lại quan trọng đến vậy.
“Không cần đâu!”
Dương Tuyết lắc đầu mạnh:
“Đại Thánh, ngài không cần làm vậy. Ta bây giờ đã tu đến cảnh giới Đại Thừa, không lâu nữa là có thể độ kiếp phi thăng. Đến lúc đó, bọn họ cũng không dễ gì làm khó được ta đâu!”
“Cái gì?”
Tôn Ngộ Không kinh ngạc, đặt đũa xuống, quan sát nàng từ đầu đến chân:
“Nàng… tu vi tới Đại Thừa rồi sao?”
“Sao ta lại nhìn không ra chút nào?”