Tuy Tôn Ngộ Không cảm thấy kinh ngạc trước những dấu hiệu khác thường trên người Dương Tuyết, nhưng hắn vẫn không truy hỏi đến cùng, cũng từ chối việc cởi bỏ vòng Kim Cô.
Dù rằng hắn không hài lòng với rất nhiều sắp xếp hiện tại, nhưng hắn cũng chưa từng thực sự nghĩ đến việc bỏ dở mọi thứ mà rời đi.
Dương Tuyết cất cuốn “Vô Tự Chi Thư” đi.
Đối với nàng, giờ cuốn sách này đã có chữ, nên đặt tên là “Tuyết”.
Dù sao cũng đã được tặng cho nàng rồi, vậy thì đó là sách của nàng, lấy tên mình đặt chẳng có gì sai.
Khoảnh khắc gặp nhau thật không dễ dàng.
Dù rằng hắn có thể dùng thuật biến hóa để tạo ra phân thân, nhưng nếu thời gian kéo dài thì kiểu gì cũng sẽ lộ sơ hở.
Tôn Ngộ Không chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày, hắn lại vì một nữ tử mà vấn vương, ngày nào cũng tính toán cách nào để lén lút gặp Dương Tuyết mà không bị ai phát hiện.
“Đại Thánh, khuya rồi, ngài về nghỉ ngơi đi.”
Tuy rằng trong lòng nàng có một ý tưởng chưa chín muồi, nhưng nghĩ đến việc Tôn Ngộ Không rất dễ xấu hổ, nàng vẫn quyết định chưa nói ra, đợi sau này hai người thân thiết hơn rồi hãy kể cũng không muộn.
Đã là canh tư, Tôn Ngộ Không vẫn ngồi trên mái nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, không nỡ rời đi.
“Ừ, để ta ngồi thêm với nàng một chút.”
Hắn gối đầu lên hai tay, nằm ngửa trên mái ngói nhìn nàng, nói:
“Triệu Công Minh là người của thiên đình, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Ừ.”
“Nếu có chuyện gấp nhất định phải gọi ta, lấy sợi lông đó ra, gọi ba lần tên ta, ta sẽ lập tức xuất hiện trước mặt nàng.”
“Ừ.”
Dương Tuyết nhìn gương mặt Tôn Ngộ Không chỉ cách mình một tấc, cả buổi tối nói chuyện không ngừng, vậy mà ngay cả tay cũng chưa từng nắm lấy, nàng cảm thấy như đang mơ.
Nàng đang yêu đương với Tôn Ngộ Không, mà lại giống như mối tình của học sinh cấp 1.
Không đúng, còn không bằng mấy đứa học sinh cấp 1 ấy chứ.
Nhưng nàng vẫn thấy mãn nguyện, bởi vì nàng thật sự có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm và để ý đến từ Tôn Ngộ Không.
“Chúng ta sắp đến Nữ Nhi Quốc rồi, đợi ta.”
Lúc hắn không tự xưng “bản Đại Thánh”, lại thấy dễ thương hơn hẳn.
“Ừ.”
Dương Tuyết gật đầu, nghĩ đến việc sắp tới Đường Tăng sẽ gặp Nữ Vương của Nữ Nhi Quốc, không khỏi có chút háo hức:
“Tiếp theo sẽ có trò hay để xem rồi.”
“Hửm?”
Tôn Ngộ Không cau mày: “Nàng biết từ trước là chúng ta sẽ đi qua Nữ Nhi Quốc?”
“Ờ… vì đó là đường bắt buộc phải đi thôi mà.”
Nàng không thể để hắn biết mình biết nhiều hơn thế, chẳng bao lâu nữa hắn còn sẽ gặp cả Lục Nhĩ Mỹ Hầu nữa kia.
Tôn Ngộ Không không hỏi tiếp, nghiêng người tới sát nàng, nhìn vào mắt nàng, dịu dàng nói:
“Ta phải đi rồi.”
Dương Tuyết đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn, trông chẳng khác nào hai huynh đệ chia tay nhau:
“Đi đường cẩn thận nhé.”
“Không đúng.”
Hắn bất ngờ nghiêng người lại gần hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng:
“Thế này mới đúng.”
“…”
Một cảm giác mát lạnh lướt qua trán nàng, rõ ràng chỉ là một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, thế mà lại khuấy động cả đại dương trong lòng nàng, sóng cuộn trào không dứt.
Tôn Ngộ Không cười đắc ý, xoay người nhảy lên Cân Đẩu Vân, rời đi.
“A~”
Nàng bỗng nhớ ra, trước khi bọn họ vào Nữ Nhi Quốc thì sẽ đi ngang qua sông Tử Mẫu, ai uống nước đó sẽ có thai mà!
Thôi kệ, dù sao Đại Thánh cũng không mang thai được.
Nàng quay lại phòng đi ngủ.
Ngày mai còn phải vào bếp nấu ăn, nhiều người ở đây như vậy, mình đã làm phiền đến bà chủ Hoa Nhi, thì cũng nên đền đáp chút công sức.
Điều bất ngờ là, sáng hôm sau nàng hấp bánh bao cho đám trẻ nhỏ, còn làm cả bánh xếp chiên.
Khi nàng đến phòng của Nguyệt Bạch để gọi Tiểu Sơn ra ăn, lại nhìn thấy Hắc Báo Tinh mở cửa bước ra từ bên trong.
“Ờ… sao lại là ngươi?”
Mười vạn dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu nàng.
Dương Tuyết đánh giá Hắc Báo Tinh còn đang lơ mơ chưa tỉnh ngủ:
“Ngươi và Nguyệt Bạch làm lành rồi à?”
“Ừm… vẫn chưa.”
Hắn vươn vai đi ra ngoài:
“Nấu món gì ngon vậy? Thơm quá chừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Tuyết bước vào phòng, nhìn Nguyệt Bạch với ánh mắt tò mò:
“Ngươi với hắn… vẫn còn thích hắn đúng không?”
Biểu cảm của Nguyệt Bạch vẫn lạnh nhạt, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chứng tỏ vẻ bình tĩnh kia chỉ là giả vờ.
Dương Tuyết chợt thấy vui thay cho nàng ấy.
Nếu lương tâm của Hắc Báo Tinh trỗi dậy, muốn quay lại với Nguyệt Bạch, thì có lẽ Nguyệt Bạch sẽ không còn giữ bộ mặt u ám suốt ngày, sau này cũng sẽ tốt hơn cho sự trưởng thành của Tiểu Sơn.
Nhưng nếu như họ quay lại với nhau, nàng ấy còn muốn nhận nuôi Tiểu Sơn không?
“Hắn vốn dĩ đã quen việc ta chạy theo phía sau. Giờ nhận ra không ai yêu hắn như ta, thì mới cảm thấy sự tồn tại của ta là quan trọng.”
Nàng ngồi trước gương chải tóc, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
Lảng tránh vấn đề chính, rõ ràng, nàng ấy vẫn còn yêu Hắc Báo Tinh.
Nhìn Tiểu Sơn vẫn còn đang say ngủ, Dương Tuyết khẽ hỏi:
“Nếu như hắn quay đầu, chỉ yêu mình ngươi… vậy Tiểu Sơn thì sao…”
“Ta sẽ mãi mãi coi con bé như con ruột mà nuôi nấng,” Nguyệt Bạch ngắt lời nàng, “Hắn yêu là vẻ ngoài của ngưoi, mà giờ lại định yêu cả linh hồn của ngươi… chúng ta, cuối cùng cũng không thể nối lại duyên xưa.”
Dương Tuyết lắc đầu:
“Không đâu, giữa ta và Hắc Báo Tinh chỉ gặp nhau hai lần thôi, nhưng có thể nhìn ra được hắn không phải kiểu người mê luyến sắc đẹp, đối với ta chỉ là cảm giác mới mẻ mà thôi.”
“Bản tính khó dời!”
Nguyệt Bạch khoác lên mình chiếc áo lụa xanh nhạt, nét mặt lạnh lùng hệt như màu áo:
“Dù có chỉ là ngưỡng mộ, thì ngươi cũng đã có người trong lòng, hắn tự nhiên sẽ từ bỏ. Nhưng đường dài lắm, ai dám chắc lần sau gặp được nữ tử xinh đẹp khác, hắn sẽ không lại thích cái mới, bỏ rơi ta như cũ?”
Dương Tuyết trầm mặc, không biết nên an ủi nàng thế nào.
Dù sao, nàng cũng chỉ là người ngoài cuộc.
“Hắc Báo Tinh tên thật là Huyền Vưu, hắn ghét nhất người khác gọi hắn là ‘Hắc’.”
Nguyệt Bạch đi ngang qua Dương Tuyết, đến bên giường gọi Tiểu Sơn dậy.
“……”
Dương Tuyết cạn lời, chỉ tay vào mặt mình “cái trò hề này là ta à?”
Nguyệt Bạch rõ ràng đang bênh vực Hắc Báo Tinh kia kìa.
Rõ ràng là không buông được, mà lại không chịu quay về.
Cũng là một nữ tử cứng đầu đấy.
Ăn sáng qua loa xong, Dương Tuyết lại tiếp tục vào bếp nấu nướng.
Hôm nay có khá nhiều khách gọi món Tứ Xuyên, dạo gần đây việc buôn bán lên hương, bà chủ Hoa Nhi cũng cười rạng rỡ hơn hẳn.
Không ngờ là, tối qua nàng chỉ tiện miệng nói chuyện mở quán lẩu, hôm nay bà chủ Hoa Nhi liền theo sát sau lưng nàng, hỏi cặn kẽ về nguyên liệu làm lẩu, còn tính toán cả việc đặt nồi uyên ương cỡ bao nhiêu cái.
Rõ ràng là muốn làm thật rồi.
Dương Tuyết lo mình ở lại thêm vài ngày nữa, sẽ bị kéo làm bà chủ quán lẩu mất.
“Woa ”
Đúng lúc Dương Tuyết chuẩn bị ăn trưa, tiếng khóc của Tiểu Sơn vang vọng khắp nhà.
“Tỷ tỷ… tỷ tỷ.."
Tiểu Sơn vừa khóc vừa gọi.
Dương Tuyết lập tức chạy về phía phòng ngủ, Hắc Báo Tinh đã chạy nhanh hơn nàng một bước, lao thẳng đến trước mặt Nguyệt Bạch.
Chỉ thấy khóe môi Nguyệt Bạch rỉ máu, khuôn mặt trắng bệch, ngã gục trên giường.
“Tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Huyền Vưu lập tức bế nàng lên:
“Các người ra ngoài hết đi!”
Dương Tuyết vội kéo Tiểu Sơn ra khỏi phòng để tránh vướng víu.
Sau khoảng một nén nhang, Huyền Vưu sắc mặt u ám bước ra từ trong phòng.
“Nàng ấy định cưỡng ép đột phá cảnh giới… giờ thì ta cũng không thể khiến nàng ấy tỉnh lại được.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Dương Tuyết vừa dỗ Tiểu Sơn vừa cảm thấy xót xa trong lòng.
“Hu hu hu… muội muốn gặp tỷ tỷ..."
Tiểu Sơn gọi Nguyệt Bạch là tỷ tỷ, nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Rõ ràng là con bé đã có tình cảm với nàng ấy, bắt đầu ỷ lại.
“Ta sẽ đi xin vài viên tiên đan, làm phiền ngươi trông chừng nàng ấy giúp.”
Huyền Vưu nghiến răng, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Ta cảm nhận được ngoài phố có người tróc yêu xuất hiện. Ban đầu còn không đáng lo, nhưng hiện giờ nàng ấy khí tức bất ổn, rất dễ bị phát hiện. Ngươi phải trông chừng kỹ, nếu không địch lại thì chạy đi!”
Thật đúng là họa vô đơn chí, giờ còn xuất hiện cả tróc yêu sư nữa.
“Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ nàng ấy.”
Dù sao thì hiện giờ nàng cũng đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa, trừ phi tróc yêu sư đó còn lợi hại hơn cả nàng.