Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 56



Trong nhân gian có rất nhiều phái tróc yêu sư, bọn họ dấn thân giang hồ, ngao du tứ phương, gặp yêu thì bắt, tu vi theo đó cũng ngày càng tăng cao.



Rất nhiều tróc yêu sư đều thuộc các môn phái lớn, bắt được yêu quái sẽ được thưởng, hoặc là do quan phủ chi tiền, hoặc là do các địa phương hào phú bỏ ra.



Nhưng lần này, đám tróc yêu sư lần theo dấu vết đến đây là nhận được tin, mục tiêu là một bạch cốt tinh đang lẩn trốn.



Sau khi nghe bà chủ Hoa Nhi nói ra tin này, Dương Tuyết lập tức khóa chặt Nguyệt Bạch trong phòng, dán bùa ẩn thân lên cửa sổ và tường, che giấu yêu khí của cả hai người.



Nguyệt Bạch nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, Dương Tuyết khẽ đặt tay lên cổ tay nàng ấy bắt mạch, phát hiện mạch tượng hỗn loạn, khí tức cuồng loạn, nếu tiếp tục kéo dài sẽ nguy hiểm đến tính mạng.



Tiểu Sơn ôm cánh tay Nguyệt Bạch mà khóc dữ dội, Dương Tuyết đành giao bé lại cho người làm trong quán trông nom.



Nàng quyết định truyền linh lực cho Nguyệt Bạch để ổn định khí tức.



Dạo gần đây nàng đã xem qua rất nhiều loại bí tịch, từ luyện đan đến trị thương đều có chút hiểu biết, tuy vẫn còn non nớt nhưng đành cắn răng thử.



“Nguyệt Bạch, tình hình nguy cấp, ta sẽ giúp ngươi trị thương, ngươi nhất định phải gắng gượng đấy.”



Nếu không phải thấy sắc mặt Nguyệt Bạch càng lúc càng tái nhợt, nàng cũng không dám tùy tiện ra tay.



Theo lý mà nói, tuổi của Nguyệt Bạch cũng ngang Hắc Báo Tinh, ít nhất cũng cả nghìn tuổi, tu vi hẳn không tầm thường, cho dù có tẩu hỏa nhập ma cũng không đến nỗi khó xử lý như vậy.



Sau khi truyền linh lực, Dương Tuyết mới phát hiện cơ thể Nguyệt Bạch tổn hao nghiêm trọng, từng bị trọng thương, tu vi thực tế thấp hơn nhiều so với suy đoán.



Kinh mạch của nàng ấy đã bị tổn hại nghiêm trọng, còn sắp lan đến tim, cần lập tức khống chế.



Nhưng kinh nghiệm trị thương của Dương Tuyết lại không đủ, nhất thời không biết phải cứu như thế nào.



Bất đắc dĩ, nàng lấy ra quyển <Tuyết> trong túi Càn Khôn, tập trung niệm lực, hỏi nó cách chữa trị tẩu hỏa nhập ma…



Không ngờ, quyển sách bỗng bay lên không, phát ra ánh sáng vàng chói lọi, chiếu thẳng lên người Nguyệt Bạch.



Bằng mắt thường cũng có thể thấy, kinh mạch bị tổn hại của Nguyệt Bạch đang từ từ hồi phục. Dương Tuyết lập tức truyền thêm linh lực, đồng thời thi triển thuật trị thương, ổn định khí tức đang cuồng loạn trong cơ thể nàng ấy, tu bổ kinh mạch và nội tạng.



Dương Tuyết vô cùng kinh ngạc, trừng lớn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, đây là báu vật vô giá nào vậy chứ!



Nàng vốn không hy vọng gì nhiều, chỉ là liều mạng thử một lần, ai ngờ lại kích hoạt được năng lực hồi phục siêu phàm của thiên thư.



“Không ngờ thiên thư này lại bá đạo đến vậy, còn hơn cả đại la thần tiên! Xem ra viên kim đan mà Hắc Báo Tinh nhắc tới cũng chẳng bằng thứ này.”



Nàng vội vàng cất thiên thư vào túi Càn Khôn, mang theo bên người để bảo vệ.



Hạt Dẻ Rang Đường

Tối nay nhất định phải nghiêm túc nghiên cứu, biết đâu được nhờ thiên thư này chỉ dẫn, nàng lại một bước thành thần cũng nên!



Bảo vật như thế này, từ nay về sau tuyệt đối không thể dễ dàng mang ra khoe khoang, kẻo rước họa sát thân.



Một chén trà sau, Nguyệt Bạch dần dần khôi phục lại như cũ, sắc mặt cũng hồng hào hơn.



“Khụ… khụ…”



Đang xúc động, Nguyệt Bạch chậm rãi mở mắt.



“Ngươi tỉnh rồi à?” Dương Tuyết giả vờ như không có chuyện gì, hỏi, “Sao lại tẩu hỏa nhập ma thế? Tiểu Sơn bị dọa phát khóc, cứ gào mãi không ngừng. Bây giờ ổn rồi, ta đi bế con bé lên cho ngươi, nó bắt đầu dựa dẫm vào ngươi rồi đấy, giao cho ngươi ta cũng yên tâm.”



Nguyệt Bạch còn hơi mơ hồ, thử vận khí một chút thì kinh ngạc phát hiện, mình đã hoàn toàn hồi phục?!



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Nàng ta mù mờ chẳng hiểu ra sao, rõ ràng bản thân vừa rồi còn đang tẩu hỏa nhập ma cơ mà, sao đột nhiên chẳng còn gì nữa?



“Ta đoán chắc là vận may đi,” Dương Tuyết cắn nhẹ ngón tay, làm ra vẻ sửng sốt, “Vừa rồi sợ ngươi c.h.ế.t mất, Hắc Báo nói ngươi nhập ma hắn cũng bó tay, phải đi tìm kim đan. Ta thấy mặt ngươi mỗi lúc một tái, nên liều mình truyền chút linh lực, không ngờ… mèo mù vớ cá rán lại cứu được ngươi thật.”



“Ngươi cứu ta á?”



Nguyệt Bạch xoa trán, từ từ xuống giường, không tin cho lắm:



“Chẳng lẽ ngươi cho ta ăn tiên đan linh dược gì sao?”



Dương Tuyết mắt sáng rực, trong đầu nảy ra kế:



“Đúng! Trước kia ta từng gặp một ông già bán thuốc trên phố, ông ấy khoe là đan dược của mình trị bách bệnh. Lúc nãy ta hết cách rồi, liền cho ngươi uống viên thuốc cuối cùng ta giữ lại…”



Nguyệt Bạch bán tín bán nghi:



“Vậy thì chắc ông ấy là cao nhân ẩn thế… đan dược chắc đắt lắm, ta sẽ trả tiền cho ngươi.”



“Ta không thiếu tiền đâu, chỉ là tiện tay cứu người, ngươi đừng để tâm.”



Tuy rất tin tưởng Nguyệt Bạch, nhưng thân phận hiện giờ của nàng vốn đặc biệt, thận trọng vẫn hơn.



“Khụ…”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyệt Bạch bỗng nhiên ngồi phệt xuống đất, mặt biến sắc:



“Ta bị ký khế ước rồi?”



“Ý ngươi là gì?”



Thấy nàng ta như vừa thấy ma, Dương Tuyết không khỏi căng thẳng.



Nguyệt Bạch tóm lấy tay Dương Tuyết, lắc mạnh, gần như gào lên:



“Sao ngươi lại ký linh khế với ta!? Ngươi chỉ là một tiểu yêu vô danh mới năm trăm tuổi, dựa vào đâu mà làm chủ nhân của ta chứ!?”



Dương Tuyết cũng rất mơ hồ, nàng làm sao biết mấy chuyện này chứ, mọi thứ hoàn toàn là trùng hợp mà thôi.



Huống hồ, với tính cách xấu như cáo chín đuôi bị dẫm đuôi như Nguyệt Bạch, nàng cũng chẳng muốn ký kết khế ước với nàng ta đâu!



“AAAAAA!!!”



Nguyệt Bạch phát điên rồi!



Đúng lúc đó, Huyền Vưu hấp tấp chạy về, tay cầm kim đan xông vào phòng, vừa vào liền chứng kiến một cảnh tượng quỷ dị…



Dương Tuyết bị Nguyệt Bạch đè trên giường, miệng không ngừng chửi rủa, bắt nàng hủy khế ước ngay lập tức.



Sau khi tra hỏi kỹ càng, Huyền Vưu mới hiểu rõ toàn bộ sự tình.



Hắn đưa mắt nhìn Dương Tuyết, ánh mắt sâu thẳm đánh giá nàng từ đầu tới chân, như thể muốn nhìn xuyên qua cả tâm can nàng vậy:



“Ngươi cứu nàng ấy?”



“Ừ, chỉ là trùng hợp thôi.”



Nàng đã từng nói với Tôn Ngộ Không và Thần Tài về tu vi hiện tại của mình, Hắc Báo Tinh chắc chắn cũng sẽ không tin một tiểu yêu như nàng có năng lực cứu người.



“Đan dược mua từ ông già ven đường?”



Ánh mắt hắn như có khả năng xuyên thấu, khiến Dương Tuyết cảm thấy cực kỳ khó chịu.



“Ừm.” Dương Tuyết gật đầu, giữ nét mặt thản nhiên.



Hắc Báo Tinh không dễ bị lừa, hắn không tin trên đời có chuyện tốt như vậy.



Nhưng hắn không hỏi thêm, chỉ bế Nguyệt Bạch lên giường, cưỡng ép nàng ta nuốt vài viên thuốc.



Nguyệt Bạch giãy dụa dữ dội, lần đầu tiên mặt đỏ như gấc chín.



“Các người cứ nói chuyện tiếp nhé, ta không làm kỳ đà cản mũi nữa.”



Dương Tuyết cảm thấy ở lại lâu thêm chút nữa chắc mọc lẹo mắt mất, vội rút lui.



Quả nhiên là yêu tinh sống cả nghìn năm, cách trêu đùa nữ nhân thật khiến người ta không dám nhìn thẳng.



Ra khỏi phòng, hai má Dương Tuyết đỏ bừng, trong đầu cứ vang lên hình ảnh Hắc Báo Tinh dùng miệng đút thuốc cho Nguyệt Bạch, lại còn đè nàng ta xuống giường không chút ngượng ngùng, khiến tim nàng đập thình thịch…



Không lẽ sau này mình cũng… áp dụng với Đại Thánh?



A phi phi phi phi!



Sau này tuyệt đối không được trêu chọc Đại Thánh nữa!



Đường lấy kinh còn dài mấy năm, hiện giờ chưa thể hại đời người ta được!



“Tránh ra một chút!”



Đúng lúc Dương Tuyết đang đứng ngơ ngác ở đầu cầu thang tầng hai, một đám nam nhân ăn mặc kỳ quặc xông lên!



“Các người muốn làm gì?”



Dương Tuyết giơ tay chặn lại, quát:



“Ở đâu ra đám man rợ thế hả? Xông xáo ầm ĩ, chẳng có chút phép tắc nào cả!”



“Phép tắc?”



Tên cầm đầu râu ria đầy mặt, mặt đỏ như gấc, khí thế bức người, lạnh giọng nói:



“Nơi này có yêu khí, tránh ra ngay!”



Tim Dương Tuyết lập tức dâng báo động!



Rõ ràng nàng đã dán bùa ẩn thân rồi, thế mà bọn họ vẫn lần ra được, chứng tỏ nhóm này không phải hạng tầm thường.



Chết tiệt, suýt chút nữa nàng quên mất mình giờ cũng là yêu rồi!