Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 57



“Làm cái gì đấy, làm cái gì đấy! Trên lầu toàn là khách của ta, các người tự tiện xông vào thì thôi đi, còn định ra tay nữa! Có tin ta lập tức đi báo quan không hả!”



Bà chủ Hoa Nhi từ trên lầu lao xuống, chỉ tay mắng thẳng vào mặt bọn họ.



Tên nam nhân dẫn đầu lộ vẻ hung dữ, vung tay hất Bà chủ Hoa Nhi sang một bên, dẫn người xông thẳng về phía phòng Nguyệt Bạch.



“Tránh ra! Chúng ta phụng mệnh đến bắt yêu! Nếu để yêu quái chạy thoát, ngươi báo quan cũng chỉ chuốc lấy phiền phức!”



Phía sau, có kẻ giơ vũ khí lên, vây kín phòng Nguyệt Bạch đến mức không một giọt nước lọt qua.



Dương Tuyết đứng bên nhìn như đang xem kịch.



Nàng suýt quên mất, tên Hắc Báo Huyền Vưu kia không phải dạng tầm thường, nếu đến mấy tên tróc yêu sư mà cũng đối phó không nổi, thì mấy nghìn năm tu hành kia coi như bỏ phí.



“Là ai ồn ào vậy?”



Huyền Vưu mở cửa bước ra, trong tay cầm một thanh trường kiếm bằng huyền thiết, trên người khoác y phục đen thêu hoa văn lộng lẫy, gương mặt lạnh lùng như sương tuyết, toàn thân toát ra sát khí khiến người khác ớn lạnh sống lưng.



Bọn tróc yêu sư vừa rồi còn hùng hổ, lúc này không tự chủ được mà lui về phía sau.



Hắn cao lớn, khí thế bức người, ánh mắt lạnh lẽo đầy uy lực khiến hơn chục người không dám đối diện ánh nhìn.



Gã nam nhân trung niên đứng đầu sững người vài giây, sau đó trấn định lại, trầm giọng nói:



“Ở đây có yêu khí, mong vị tráng sĩ đây đừng gây khó dễ.”



“Yêu khí à?”



Làn da trắng bệch lạnh như tuyết của Huyền Vưu càng làm ánh mắt màu mực của hắn thêm đáng sợ. Hắn nhếch môi cười lạnh, tiến lên vài bước:



“Có yêu khí thì đi bắt yêu đi, vào phòng ta làm gì? Chẳng lẽ nghĩ ta là yêu?”



Hạt Dẻ Rang Đường

Tên đó rút ra một la bàn tróc yêu, nói:



“Yêu đang ở trong phòng ngài, mong ngài…”



“Rắc!”



Kim chỉ của la bàn run rẩy rồi lập tức hóa thành tro bụi.



“Còn định bắt yêu nữa không?”



Huyền Vưu khẽ nhếch môi, nụ cười không hề chạm mắt, khiến người ta lạnh cả sống lưng, lông tơ dựng đứng.



Dù có ngốc đến đâu, ai cũng nhận ra thực lực của hắn vượt xa bọn họ.



“Ngươi… là yêu sao?”



Tên tróc yêu sư nuốt nước bọt, bị khí thế của hắn ép đến không thở nổi.



“Ngươi nghĩ sao?”



Huyền Vưu cười lạnh, cúi người tiến sát mặt gã, hạ giọng đầy uy hiếp:



“Chưa từng có tróc yêu sư nào dám chỉ tay vào mặt ta hỏi có phải yêu hay không. Mới mẻ thật đấy.”



“Nếu ngươi không phải yêu, cớ gì ngăn cản?”



Râu của gã nam nhân run rẩy, mồ hôi đầm đìa.



“Cũng đúng.”



Hắn mỉm cười, bỗng dưng thu lại sát khí, nghiêng người nhường đường:



“Vậy thì ta rộng lượng để các ngươi vào xem, trong phòng có yêu hay không.”



“……”



Tên kia lập tức đứng hình, vào cũng không xong, lùi cũng không được.



Hắn nói như thế, bọn họ lại không dám vào, sợ bên trong có bẫy.



Một đệ tử trẻ tuổi đi tới bên cạnh người nam nhân trung niên, nói:



“Sư phụ, để con vào.”



Dương Tuyết tò mò ngó sang, thấy tiểu tử này trông khá bảnh, đôi môi hồng hồng, mềm mại nhìn rất ngon, A không, rất dễ thương.



“Cũng được.”



Vị sư phụ kia mặt mày khó coi, nhưng khí thế đã sớm tụt không phanh, nếu không phải đã lên lầu, ông ta có khi đã dẫn người rút lui từ lâu.



Dù ông ta không hiểu rõ vì sao mình lại có suy nghĩ đó…



Nhưng nếu kẻ trước mặt thực sự là yêu, thì e rằng cả đám bọn họ hợp sức cũng không đỡ nổi một chiêu.



Còn nếu không phải yêu thì càng đáng sợ hơn, chẳng lẽ là thần tiên hoặc ma tộc?



Không biết vì sao, ông ta bỗng thấy mình bị ai đó lợi dụng, con yêu lần này có vẻ không đơn giản.



Trước đó, họ quả thật cảm nhận được yêu khí rất nặng, nhưng giờ xông vào lại không hề có một tia khí tức nào, khiến ai nấy đều bất an.



Huyền Vưu lạnh lùng nhìn tên đệ tử trẻ bước vào phòng, một tay gác lên khuỷu tay, khẽ gõ như đang chờ đợi điều gì đó…



“Ồ, tiểu tử phương nào đây, trông thật khôi ngô, đúng gu của ta đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Giọng Nguyệt Bạch mát lạnh, vang ra từ trong phòng.



Chớp mắt sau, đệ tử trẻ kia mặt đỏ như cà chua, lui ra ngoài, cằm bị Nguyệt Bạch nâng lên đầy trêu chọc.



“Vô lễ!”



Vị sư phụ thấy đệ tử cưng bị trêu chọc, râu ria run bần bật vì tức:



“Giang Mi, trở lại đây cho ta!”



“Vâng!”



Giang Mi đỏ mặt lùi về sau đứng cạnh sư phụ, hai mắt cứ liếc trộm vào trong, muốn nhìn mà không dám nhìn.



Dương Tuyết không nhịn được mà bật cười, tiểu tử này dễ thương thật, chút định lực cũng không có mà dám đi bắt yêu?



Nguyệt Bạch dù gì cũng là hồ ly tinh ngàn năm, xử lý một tiểu tử non choẹt thế này đúng là dễ như trở bàn tay.



“Các người nói… ta là yêu?”



Nguyệt Bạch khẽ cười, ánh mắt có phần thách thức nhìn về phía Huyền Vưu:



“Ta trông giống lắm sao?”



“Nhìn khá giống, chỉ là khí chất hơi lạnh lẽo chút.”



Huyền Vưu bình thản nhận xét, dáng vẻ nghiêm túc như thể đang đánh giá tác phẩm nghệ thuật.



Dương Tuyết đột nhiên cảm thấy ê răng, hai người này phát cẩu lương đến mù mắt luôn!



Xem ra Nguyệt Bạch đã dễ dàng tha thứ cho Hắc Báo Tinh, thật đúng là tiện nghi cho hắn rồi.



“Chuyện này là sao…”



Một đám tróc yêu sư vội lấy la bàn ra kiểm tra, nhưng lại phát hiện nơi này hoàn toàn không có yêu khí, đưa mắt nhìn nhau, liên tục dụi mắt xem có phải mình hoa mắt không.



“Đã không có yêu thì cút khỏi đây cho lão nương!”



Bà chủ Hoa Nhi, người vừa bị đẩy ra trước đó, lúc này cơn giận bốc lên đầu, vung tay ra hiệu, các phụ bếp, người làm dưới lầu lập tức ùa lên đông như kiến.



“Chỉ là hiểu lầm thôi, mong được lượng thứ.”



Người nam nhân dẫn đầu mặt mày vẫn khó coi, nhíu chặt mày xin lỗi:



“Xin lỗi, lúc cấp bách có hơi lỗ mãng, mong được tha thứ.”



“Lão già thối tha, chẳng lẽ thấy mấy nữ tử trong quán ta xinh đẹp nên chạy vào làm càn?”



Bà chủ Bà chủ Hoa Nhi chống nạnh mắng xối xả, “Không lo ở nhà làm người đàng hoàng, lại đi lừa mấy đứa trẻ con, kéo ra ngoài mất mặt! Đẹp trai thế mà theo ngưoi, phí của trời, học được cái gì ngoài vung kiếm múa rìu!”



“Ngươi…”



Sư phụ kia giận đến râu cũng run lên, nhưng lại không phản bác được lời nào, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.



“Thưa vị đại nương, ngài hiểu lầm rồi.”



Tên tiểu tử trẻ tuổi tên Giang Mi bước ra chắp tay giải thích:



“Sư phụ ta là tróc yêu sư chân chính, chúng ta cũng có môn phái đàng hoàng, không phải loại lừa bịp ngoài chợ. Có điều, e rằng con yêu kia tu vi cao thâm, biết cách che giấu yêu khí. Vừa rồi đắc tội nhiều, đây là ít bạc coi như tạ lỗi.”



Bà chủ Hoa Nhi thấy hắn ăn nói cũng lễ phép, tiện tay nhận luôn túi bạc, bĩu môi nói:



“Thôi, sau này mở to mắt ra mà nhìn, đi đi, đi nhanh lên!”



Dương Tuyết cười trộm, quả thật Bà chủ Hoa Nhi rất dễ thương, vừa thấy tiền là sáng mắt.



Đám người thấy được tha, như được đại xá, vội vàng rút lui khỏi quán như chạy nạn.



Bỗng nhiên…



“Cô nương xin chờ đã…”



Giang Mi đột nhiên dừng bước trước mặt Dương Tuyết, vẻ mặt đầy do dự, thấp giọng hỏi:



“Cô nương… cũng là tróc yêu sư sao?”



“Hửm?”



Dương Tuyết sững người, không hiểu ý câu hỏi.



“Trên người ngươi ẩn ẩn có ánh kim quang, chẳng lẽ là người tu hành?”



Giang Mi vốn thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được. Dù sư phụ không quá tài giỏi, nhưng hắn thì lại có năng lực riêng.



“Phải, ta đã tu hành nhiều năm.”



Dương Tuyết thuận miệng bịa một câu, “Vậy nên nơi này thật sự không có yêu đâu, các ngươi nên đến nơi khác tìm xem sao.”



“Dạo gần đây Nữ Nhi Quốc xuất hiện không ít yêu quái, mong cô nương cẩn trọng.”



Gặp được người đồng đạo, Giang Mi mỉm cười ôn hòa, “Sư phụ ta nói có một Bạch Cốt Tinh là nữ yêu có tu vi rất cao, ẩn thân nơi nhân gian đã lâu, chuyên hại người lấy mạng. Cô nương là người tu hành, nhất định sẽ là mục tiêu của nàng ta. Xin đừng đi lại một mình.”



Huyền Vưu cười lạnh, khóe môi nhếch lên:



“Yên tâm đi, một con Bạch Cốt Tinh nhỏ nhoi, làm gì được gì. Gặp phải bọn ta, chỉ có kết cục thảm hại mà thôi.”