Dương Tuyết luống cuống tay chân, thật sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Dương Tiễn mắt không liếc ngang dọc, vẫn nhìn thẳng lên Ngọc Hoàng phía trên, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Nếu không muốn để lộ thân phận của nàng ấy, chi bằng Đại Thánh hãy quay về rồi hẵng tính tiếp.”
“Ngươi…” Tôn Ngộ Không tức giận không để đâu cho hết, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
Trong lòng hắn dâng lên một nỗi ngờ vực, có lẽ nàng ấy chưa từng thích hắn đến mức như hắn tưởng.
“Đại Thánh, ta chỉ xin một chữ ký thôi, thật sự không có ý gì khác. Ta từng nói rồi mà, ở chỗ tụi ta, các cô nương thường làm vậy… chỉ là một kỷ niệm thôi mà…”
Càng giải thích càng rối, giọng Dương Tuyết càng lúc càng nhỏ.
Tôn Ngộ Không mặt mày xám xịt, sắc mặt u ám đến mức như có thể vắt ra nước, nhưng vẫn im lặng lắng nghe nàng nói.
“Đại Thánh…” Dương Tuyết bước tới, nắm lấy tay hắn, giọng mềm nhũn nũng nịu,
“Chúng ta về trước có được không? Đừng giận nữa, về rồi ta sẽ giải thích rõ ràng với chàng, được không?”
Nghe khẩu khí như đang dỗ con nít, Tôn Ngộ Không có chút bất lực.
Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cố nhịn cười của Dương Tiễn, lửa giận lại bùng lên:
“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không cút mau!”
Dương Tiễn cười nhạt, cố tình trêu tức:
“Đại Thánh hôm nay thật oai phong, lại lần nữa đại náo Lăng Tiêu Bảo Điện, ắt hẳn sẽ thành một truyền kỳ mới. Cơ mà, sao ngài lại nhỏ nhen đến thế, giận dỗi vì một nữ tử?”
Hắn không hề che giấu sự giễu cợt trong giọng nói:
“Ta có thể cút, nhưng nam tử hán đại trượng phu vốn phải lòng dạ rộng rãi. Nếu ngài làm khó nàng ấy, chẳng phải ta lại thành tội nhân à?”
“Dương Tiễn! Ngươi ngứa da rồi đúng không? Có muốn động tay động chân thật không?”
“Trăm năm không gặp, ngươi quên mất mùi vị của Kim Cô Bổng rồi à?!”
Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không lập tức xòe bàn tay, Kim Cô Bổng lập tức hiện thân, rung nhẹ như cũng đang hừng hực khí thế!
Hai người mắt đối mắt, sắp sửa đánh nhau ngay giữa đại điện!
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng bước lên can ngăn, Ngọc Hoàng cũng quát bảo Dương Tiễn chớ có gây chuyện.
Chư thần lập tức tiến lên ngăn cách hai người, một trận đại chiến suýt nữa nổ ra!
Na Tra lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, thật ra hắn rất muốn được chứng kiến một trận chiến nữa giữa Tôn Ngộ Không và Dương Tiễn. Tiếc thật!
Dương Tuyết luôn đi sát sau Tôn Ngộ Không, nhỏ nhẹ dỗ dành:
“Đại Thánh, ta sai rồi. Về sau, những lần sau muốn xin chữ ký, để chàng đi xin giúp có được không…”
Bỗng một ánh mắt lạnh lẽo quét tới, Dương Tuyết lập tức biết điều mà ngậm miệng.
“Đại Thánh, chàng sẽ đưa ta về Hoa Quả Sơn sao?”
Ánh mắt nàng nhìn về phía Đường Tăng và những người khác cách đó không xa.
“Nếu chàng không đi thỉnh kinh nữa, thì sư phụ và sư đệ của chàng phải làm sao? Đường đi Tây Thiên hiểm trở, không có chàng, họ chắc chắn không thể tiếp tục…”
“Lão tử đánh cả Lăng Tiêu Bảo Điện rồi, còn quan tâm gì đến chuyện thỉnh kinh nữa chứ. Bảo họ nghỉ tạm tại chỗ đi…”
“Ta biết rồi!”
Vừa nghĩ đến việc bây giờ họ đã đến vùng đất Nữ Nhi Quốc, Dương Tuyết lập tức phấn khích, ánh mắt lấp lánh đầy chờ mong:
“Bảo họ đến Nữ Nhi Quốc đi! Nữ vương ở đó nhất định sẽ tiếp đãi họ chu đáo.”
“Chuyện này không phải chuyện bản Đại Thánh cần bận tâm…”
Tôn Ngộ Không ôm Kim Cô Bổng, đi ra khỏi đại điện, kéo giãn khoảng cách với sư phụ và sư đệ, giả vờ như không thấy họ.
Chư thần khác cũng bắt đầu bàn bạc chuyện phân phó nhóm thỉnh kinh, Ngọc Hoàng giận đến nghiến răng, chỉ buông đúng một câu:
“Tùy!”
Chư tiên tản đi, Na Tra lập tức hộ tống họ trở lại nhân gian, từ nơi nào mang lên thì trả lại nơi ấy.
Dương Tuyết cực kỳ mong đợi, không biết khi Đường Tăng gặp Nữ Vương Nữ Nhi Quốc rồi, liệu lần này có đưa ra lựa chọn khác hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao, biến cố lần này xảy ra, họ chắc chắn sẽ phải nán lại đó một thời gian, đủ dài để nảy sinh tình cảm rồi…
Tôn Ngộ Không quay đầu hỏi vài câu, nhưng không thấy ai đáp lại, bèn dừng lại chờ.
“Đại Thánh, chúng ta cũng đến Nữ Nhi Quốc đi mà. Dù sao ta cũng có một viện nhỏ ở đó. Hơn nữa, Đường Tăng không niệm chú, chứng tỏ sư đồ tình thâm. Trên đại điện thì các chàng có thể giả vờ xa cách, nhưng ta đoán không bao lâu nữa, Tây Thiên sẽ lại cử người tới mời chàng tiếp tục lên đường thỉnh kinh…”
“Ta muốn làm Yêu Vương! Đi Nữ Nhi Quốc làm gì!” Tôn Ngộ Không mặt sầm lại, hừ lạnh một tiếng, “Không đi! Trước tiên ta phải tính sổ với Hắc Báo Tinh!”
“Vậy ta cũng đi!” Nhắc đến Hắc Báo Tinh, Dương Tuyết hậm hực nói, “Hắn còn dám lén hôn ta trước mặt thiên binh nữa cơ…”
“Cái gì?!”
“…” Dương Tuyết ngoan ngoãn ngậm miệng, bất lực nhìn vị “lọ dấm chua khổng lồ” nhà mình.
“Đi! Tìm hắn tính sổ!” Tôn Ngộ Không nói xong bèn đưa tay ra, cổ cứng đờ như thể không kiên nhẫn lắm, nhưng cơn giận thì đã vơi đi quá nửa.
“Dạ được!” Dương Tuyết đặt tay vào lòng bàn tay hắn, cười nịnh, “Đại Thánh anh minh!”
“…” Hắn quay mặt đi, thầm lườm một câu: Đồ nịnh hót!
Lần này thật sự nhờ có Dương Tuyết, nếu không thì hắn sao có thể ngẩng cao đầu, an toàn rời khỏi nơi đó như bây giờ?
Bằng không, chắc giờ hắn đã bị nhốt vào thiên lao, chờ ngày xét xử rồi!
Sau khi rời khỏi Thiên Đình, Dương Tuyết giải trừ trạng thái tàng hình, nắm tay Đại Thánh, cười toe toét tìm cách làm lành.
Tôn Ngộ Không quay mặt đi, “Bản Đại Thánh đang giận đấy, đừng có mà toe toét!”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Dương Tuyết ôm bụng cười nghiêng ngả. Nhìn dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa trẻ con này của Tôn Ngộ Không, nàng thật sự không nhịn được muốn trêu tiếp.
Nhưng nàng vẫn nghiêm túc giải thích. Dù gì thì hắn cũng là một “ông chú cổ hủ”, tư tưởng có phần phong kiến. Lúc nãy chắc chắn hắn cảm thấy nàng không đoan trang, hành xử quá tự do.
“Đại Thánh, hôm nay là lỗi của ta. Về sau ta sẽ chú ý hơn. Dù ta thấy họ cũng rất tài giỏi, nhưng trong lòng ta, người giỏi giang và lợi hại nhất, mãi mãi vẫn là Tề Thiên Đại Thánh – Tôn Ngộ Không!”
“Đừng có nịnh nữa! Lão Tôn không ăn chiêu này đâu!” Tôn Ngộ Không hất tay nàng ra, hai tay khoanh trước ngực, kiêu kỳ quay lưng lại, chỉ cho nàng thấy gáy.
“Đại Thánh, ta vốn chỉ là người phàm, với tất cả những chuyện và năng lực hiện tại ta vẫn chưa quen. Nếu có lỡ để lộ vẻ quê mùa, khiến chàng mất mặt, ta xin hứa sẽ sửa đổi được không?”
Càng đến gần đỉnh núi, Tôn Ngộ Không đột nhiên dừng lại giữa không trung, nghiêm túc quay lại nhìn nàng:
“Hôm chúng ta lần đầu gặp nhau, những gì nàng nói với ta… là cố ý lừa ta phải không?”
Dương Tuyết cúi đầu, vẻ như nàng dâu nhỏ nhận lỗi:
“Hồi đó chàng và ta cách biệt quá lớn. Hơn nữa ta mới vừa trở thành Bạch Cốt Tinh, trong lúc gấp gáp nên mới nói hơi quá… Nhưng sự ngưỡng mộ dành cho Đại Thánh là thật.”
Nghe nàng đích thân thừa nhận, sắc mặt Tôn Ngộ Không càng xấu hơn. Quả nhiên là vậy!
“Dù không phải nhất kiến chung tình, thì ít nhất cũng là lâu ngày sinh tình. Đại Thánh hết lần này đến lần khác giúp đỡ ta, còn che giấu thân phận và hành tung cho ta…”
“Cái đó gọi là cảm động, không phải là thích!” Giọng hắn trầm xuống, đầy vẻ thất vọng. Hắn nắm lấy tay nàng, nghiêm nghị hỏi:
“Nhìn vào mắt ta. Hôm đó nàng hôn ta, là nhất thời hứng khởi đúng không?!”
“…” Ặc, Đại Thánh mà đã bắt đầu lý sự cùn thì chẳng khác nào một cô gái nhỏ!
“Nàng do dự rồi!” Tôn Ngộ Không tức đến nghiến răng:
“Nàng còn hôn ai khác chưa?!”
Dương Tuyết đột nhiên thấy tủi thân, mắt đã rưng rưng nước. Nàng ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào uất ức:
“Nói thật lòng, một người như Thần Tài – vừa dịu dàng vừa nhiều tiền – với nữ nhi mà nói đúng là rất tốt. Nhưng ta chỉ rung động với mình Đại Thánh. Còn giờ chàng lại cứ phải…”
“Đừng…” Đối diện ánh mắt rưng rưng của nàng, Tôn Ngộ Không lập tức mềm lòng, cuống quýt lau nước mắt cho nàng:
“Đừng khóc mà… ta chỉ hỏi vậy thôi…”
“Ta đúng là thích những người đẹp trai, nhưng chỉ là ngắm chứ không phải động lòng. Cũng không phải cái thứ ‘thích’ mà chàng đang nghĩ. Nếu Đại Thánh nghi ngờ tình cảm của ta, thì giờ ta sẽ đi ngay!”
Nói rồi nàng giật tay ra khỏi hắn, bay về hướng Nữ Nhi Quốc!