Bạch Lê

Chương 9



 

Khuôn mặt Tần Uyển Nhu lệch sang một bên.

 

Tần tướng vừa tát nàng ta, giận đến run người: “Ngươi dám nói muội muội ngươi là yêu nghiệt? Ngươi điên rồi sao!”

 

Cái tát bất ngờ ấy khiến nàng ta choáng váng trong chốc lát.

 

Chưa kịp tỏ vẻ uất ức, nàng ta đã rút từ thắt lưng ra một chiếc bình ngọc:

 

“Đây là nước đã được phù chú do lão đạo sĩ trên núi trao cho con! Nàng ta có phải yêu nghiệt hay không… thử một cái là biết ngay!”

 

Ngay khoảnh khắc nàng ta giơ tay định hắt bình nước phù chú kia vào người ta, Triệu ma ma liền lao đến, siết chặt cổ tay nàng ta lại.

 

“Bát m.á.u hồ ly mà đại tiểu thư mang đến, ta sợ sẽ hại đến thân thể nhị tiểu thư nên đã lén đổ đi rồi. Thân thể nhị tiểu thư chúng ta là nhờ uống không biết bao nhiêu t.h.u.ố.c đắng mới hồi phục được.”

 

“Nay đại tiểu thư không những vu oan nàng ấy là yêu nghiệt, còn muốn mang thứ bẩn thỉu này hắt lên người nàng sao?”

 

Triệu ma ma ra sức hất mạnh — Tần Uyển Nhu không trụ vững, lảo đảo ngã nhào xuống đất.

 

Bình ngọc vỡ vụn, nước trong bình văng tung tóe đầy sân.

 

Tướng gia bước tới, đứng trước mặt nàng ta, ánh mắt nhìn từ trên xuống, tràn đầy thất vọng:

 

“Ta không ngờ… ngươi lại dùng thủ đoạn độc ác như thế để hãm hại muội muội mình. Còn dám gọi nó là yêu nghiệt?”

 

Tần Uyển Nhu vội lắc đầu: “Không phải… Phụ thân, những gì nữ nhi nói đều là sự thật! Sở Lan từ nhỏ tính tình thuần khiết đơn thuần, sao có thể trở nên như vậy…”

 

Tướng gia càng nghe càng lộ rõ vẻ chán ghét:

 

“Nếu nó vẫn là một Tần Sở Lan ngây thơ không biết gì như trước kia, thì đã bị ngươi hại c.h.ế.t mấy lần rồi.”

 

Trong mắt Tần Uyển Nhu thoáng hiện vẻ mờ mịt, không hiểu:

 

“Phụ thân nói gì… nữ nhi không hiểu…”

 

Tướng gia nhìn thẳng vào nàng ta, chậm rãi mở miệng:

 

“Lan Hương chịu hai mươi bốn đạo hình phạt, trước khi c.h.ế.t đã khai ra — chất độc trong hộp cao ấy chính là do ngươi sai nàng bỏ vào.”

 

Gia nhân phía sau bước lên, mở ra một tờ khẩu cung vấy máu, đặt ngay trước mặt Tần Uyển Nhu.

 

Chỉ trong chớp mắt, sắc m.á.u trên gương mặt Tần Uyển Nhu hoàn toàn biến mất.

 

Tần tướng gia khép mắt, giọng trầm thấp tiếp lời: “Ta đã hứa với nàng, sẽ bảo toàn tính mạng cho người nhà nàng ấy.”

 

“Triệu ma ma cũng đã tố cáo với ta — trước kia ngươi lén bỏ hàn độc vào hộp son môi rồi đem tặng cho Sở Lan. Đợi đến khi độc phát, lại nhân lúc hỗn loạn mà lấy lại hộp son ấy.”

 

“Thì ra ngươi không chỉ tâm địa độc ác, mà hành sự còn kín kẽ như vậy.”

 

Tần Uyển Nhu rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, lập tức phản bác:

 

“Lan Hương là vì không chịu nổi hình phạt nên vu oan loạn xạ, còn Triệu ma ma thì không có chứng cứ, rõ ràng là đang vu hãm nữ nhi… Xin phụ thân minh xét, nữ nhi… thật sự bị oan…”

 

Tần tướng nhìn nàng ta, khản giọng nói:

 

“Ta biết ngươi sẽ không nhận, nên ta vẫn luôn suy nghĩ — ngay cả muội muội ruột thịt ngươi cũng dám ra tay tàn độc như vậy, thì không biết trước đây ngươi còn từng làm ra những chuyện gì nữa…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mẫu thân của ngươi…”

 

Ánh sáng trong mắt Tần Uyển Nhu chợt vụt tắt, cả người ngã quỵ dưới đất.

 

Tần tướng nghẹn giọng nói: “Ta đã sai ngỗ tác quay về quê nhà, đào mộ mẫu thân ngươi lên giám định. Kết quả cho thấy bà ấy không phải ngã xuống nước mà c.h.ế.t — mà là trúng độc thạch tín.”

 

“Người trông quầy t.h.u.ố.c trong trấn nhận ra ngươi, nói rằng ngày trước khi bà ấy qua đời, chính ngươi đã đến mua thạch tín, bảo là dùng để trừ sâu ngoài ruộng.”

 

Tần Uyển Nhu rốt cuộc cũng không thể phủ nhận được nữa, lắp bắp nói:

 

“Thạch tín kia… là do nữ nhi mua thật, nhưng… nhưng là mẫu thân tự mình uống…Phụ thân là trạng nguyên lang, bà sợ thân phận nông phụ của mình sẽ làm chậm bước tiến của người… Bà nói, nếu bà không còn nữa… phụ thân mới có thể cưới được một hiền thê xuất thân cao quý, giúp phụ thân thăng tiến…”

 

Tần tướng thẳng thừng vạch trần lời nói dối ấy:

 

“Mẫu thân ngươi chỉ là một phụ nhân quê mùa, nhưng khi ta mới đỗ cử nhân bà đã coi ta như đại quan rồi. Bà ta sao có thể nghĩ đến chuyện ấy?”

 

Nước mắt của Tần Uyển Nhu trào ra không ngừng, nàng ta bò lết tới, muốn ôm lấy chân Tần tướng.

 

Tần tướng lạnh lùng vung tay, hai thị vệ lập tức xông lên, mạnh tay đè nàng ta xuống đất.

 

“Từ hôm nay trở đi, ta và ngươi đoạn tuyệt tình phụ tử. Kéo đi, nghiêm hình tra khảo.”

 

Ông quay lại nhìn ta — ánh mắt đầy yêu thương, đầy xót xa.

 

Là ánh mắt… của một người cha dành cho con gái.

 

Thế nhưng… ta lại chẳng phải con gái của ông ấy.

 



🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Ta nhìn chằm chằm vào cây nến trên bàn đang dần cháy cạn, khẽ hỏi Triệu ma ma:

 

“Ma ma, từ khi nào người biết ta không phải là Tần Sở Lan?”

 

Tay bà hơi khựng lại giữa chừng:

 

“Cũng là tối nay mới chợt hiểu ra thôi. Nhị tiểu thư khi đó bệnh đến mức dầu cạn đèn tắt… làm sao có thể khỏi bệnh được…”

 

“Người không sợ sao? Vì sao… vẫn bảo vệ ta?”

 

“Ngươi thấy rồi đấy, một kẻ như Tần Uyển Nhu… chẳng phải còn đáng sợ hơn cả yêu quái sao?”

 

Triệu ma ma nhìn ta, ánh mắt kiên định.

 

“Cũng nhờ có ngươi, ta mới biết sự thật nhị tiểu thư bị hại, để rồi báo được thù cho nàng. Cũng chính những mưu kế của ngươi… đã giúp Tướng gia phát hiện chân tướng cái c.h.ế.t của phu nhân năm xưa.”

 

“Trước kia trong kinh vẫn luôn có lời đồn — nói rằng phu nhân vốn là đích nữ Hầu phủ, vì muốn gả cho Tướng gia mà đã mưu hại nguyên phối của ông ấy. Hôm nay… coi như đã trả lại sự trong sạch cho phu nhân rồi.”

 



 

Đêm lạnh như nước. Ta mua chuộc lính canh trong lao, lặng lẽ tới gặp Tần Uyển Nhu.

 

Nàng ta bị trói vào cọc gỗ, cả người đầy máu.

 

Mới chỉ một đêm, tóc nàng ta đã bạc trắng, gương mặt từng trắng trẻo như sứ bắt đầu rữa nát — hoàn toàn chẳng còn chút nhan sắc nào như xưa.