Hình như có kẻ đã mang ta lên thuyền.
Giữa cơn mê man mơ hồ, ta nghe thấy tiếng người đối thoại:
“Chừng ấy d.ư.ợ.c liệu, dùng cho mãnh thú còn dư, đem ra trói một cô nương, chỉ sợ lấy mạng người ta mất.”
“Không sao, chủ t.ử nói rồi — nàng ta không phải người.”
Ta lại hôn mê thêm mấy ngày nữa, mãi đến khi thuyền cập bến.
Lúc tỉnh lại, ta đã bị nhốt trong một chiếc lồng sắt.
Chiếc lồng chao đảo theo nhịp bước, ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên cổng lớn là một tấm biển gỗ mun treo cao, trên đó đề ba chữ: Tần tướng phủ.
Ta không thấy Tống Cẩn, mà bị dẫn đến trước mặt một nữ t.ử y phục hoa lệ.
Nàng ta nhìn ta trong lồng sắt, khẽ nhíu mày:
“Tần Tam không dám gạt ta chứ? Con hồ ly này thật sự là ả nữ t.ử kia biến thành?”
Nha hoàn đang xách lồng đáp lời: “Tần Tam dù có mười cái gan cũng chẳng dám lừa tiểu thư đâu. Trên thuyền, chính mắt hắn thấy nàng ta biến thành hình này.”
“Vị hôn thê nơi thôn quê của Tống Cẩn… quả nhiên không phải người.” Ánh mắt nữ t.ử kia nhìn ta đầy khinh miệt: “Chỉ dựa vào thứ này mà cũng dám tranh giành với ta?”
“Chẳng qua chỉ là súc sinh,” nha hoàn phụ họa, “tiểu thư là đích trưởng nữ của Tướng phủ, khắp cả kinh thành này, chẳng ai cao quý bằng người.”
Ta hé miệng nhe răng với hai kẻ ấy, nhưng toàn thân rã rời, đến một móng vuốt cũng không nhấc nổi.
Nữ t.ử kia thấy ta như vậy, liền bật cười lạnh:
“Chút nữa ta sẽ sai người lột da ngươi, xem ngươi còn dám trợn mắt với ta nữa không.”
Vừa dứt lời, một nha hoàn từ ngoài cửa vội vã chạy vào, khom người bẩm báo:
“Tiểu thư, trạng nguyên gia tới rồi.”
Trạng nguyên gia… là Tống Cẩn…
Nữ t.ử nọ nghe vậy, liền nhấc váy bước nhanh ra ngoài đón.
Cảnh vật mơ hồ trước mắt dần trở nên rõ ràng, màn trướng thêu hoa phù dung không xa bị gió nhẹ thổi lay.
Có lẽ đây là khuê phòng của nữ t.ử kia.
Thân thể ta vẫn chưa lấy lại sức, nhưng thính giác thì vẫn còn rất nhạy.
Tiếng bước chân của Tống Cẩn dần tới gần.
Mùi trầm ấm quen thuộc từ người hắn cũng theo đó mà lan đến.
Ta nghiêng đầu, nghe thấy giọng nói của Tống Cẩn vang lên từ sau tấm bình phong:
“Không phải nàng đến phủ công chúa dự yến tiệc rồi sao?”
“Chán quá, thiếp lấy cớ quay về. Chàng không muốn gặp thiếp sao?”
Thanh âm mềm mại, dịu dàng như tơ lụa, giọng Tống Cẩn cũng không còn lạnh nhạt như ban nãy.
“Dĩ nhiên là muốn gặp nàng. Nhưng vừa rồi tiểu đồng bên cạnh ân sư đưa lời, bảo ta đến thư phòng nghị sự.”
“Có phải là... bàn chuyện hôn sự của chúng ta không? Vậy chàng mau đi đi, đừng để phụ thân đợi lâu.”
Có lẽ do thấy ta bẩn thỉu, nên ngay sau khi Tống Cẩn rời đi, ta liền bị ném thẳng ra sân.
Toàn thân ta cứng đờ, rét run từng chặp, chật vật không sao chống đỡ nổi.
Chỉ cách một bức tường, đám hạ nhân trong phủ đang cung kính hành lễ với Tống Cẩn.
Hiện giờ hắn là trạng nguyên lang đầy phong quang rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng bao lâu sau, có người bước lên trò chuyện cùng hắn:
“Tống Cẩn, số ngươi thật tốt, chẳng bao lâu nữa sẽ thành cô gia của Tướng phủ rồi.”
Giọng nói ôn hòa, nhưng không giấu được sự ghen tị trong lời nói.
Ta nhận ra đó là Mạnh Thăng — người đã cùng Tống Cẩn vào kinh dự thi, lại thân thiết như huynh đệ ruột thịt.
“Chuyện này... ngươi đã nói với A Lê chưa? Hình như nàng vẫn đang chờ ngươi quay về.” Mạnh Thăng có vẻ do dự, rồi thấp giọng nói tiếp: “Ngươi và A Lê... chuyện đó...”
Tống Cẩn dường như khựng lại một chút, rồi thở dài một tiếng:
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Ta sớm đã biết A Lê không phải người, sao ta có thể cưới một yêu nghiệt làm chính thê?”
Thì ra… hắn sớm đã biết thân phận của ta.
Cũng phải thôi. Hình người cần có tu vi duy trì, mười năm sớm tối bên nhau, ta không đủ pháp lực, tất nhiên sẽ có lúc lộ sơ hở.
Hóa ra hắn đón ta vào kinh, từ đầu đã chẳng phải để thành thân.
Gió nổi lên, tiếng gió lùa qua hành lang vang lên vi vu, cây cối ngoài sân rít lên xào xạc.
Miệng ta bị cưỡng ép mở ra, t.h.u.ố.c bị đổ thẳng vào, để lại một vị đắng chát nơi đầu lưỡi.
Phía sau Tống Cẩn còn nói gì đó, nhưng ta đã nghe không rõ nữa rồi.
Lồng sắt lay động, giữa cơn mơ hồ, ta nghe được tiếng mấy nha hoàn bên cạnh thì thầm:
“Mang con hồ ly này đến chỗ vu y, cứ nói là trạng nguyên lang hiến tặng.”
“Vu y bắt hồ ly để làm gì thế?”
“Nghe nói m.á.u đầu tim của bạch hồ là t.h.u.ố.c dẫn, có thể giúp người cải t.ử hoàn sinh, biết đâu lại cứu được nhị tiểu thư.”
“Thái y đều nói nhị tiểu thư không còn sống được bao lâu nữa, vu y liệu có cứu nổi không?”
“Nhị tiểu thư sống hay c.h.ế.t thì có gì quan trọng? Chỉ cần tiểu thư nhà chúng ta giữ được tiếng thơm là được rồi…”
“Tỷ tỷ à, tỷ xem kìa… con hồ ly này hình như đang cười… mà còn cười rợn người nữa…”
“Muội nhìn lầm rồi đó. Mau mang đi đi, đừng để chậm trễ.”
Nàng ta không nhìn nhầm — đúng là ta đang cười.
Thì ra Tống Cẩn phí bao nhiêu công sức lừa ta vào kinh, vốn dĩ… không phải để cưới ta làm thê tử.
May thật. Suýt chút nữa… ta đã mọc ra tơ tình rồi.
…
Lần nữa mở mắt ra, đập vào tầm nhìn là màn lụa mỏng màu nhạt buông rủ xung quanh.
Ta cúi nhìn xuống, phát hiện móng vuốt hồ ly đã biến thành mười ngón tay thon dài, trắng nõn.
Ma ma trông giữ bên giường phát hiện ta động đậy, vội vàng choàng tỉnh:
“Tiểu thư! Tiểu thư tỉnh rồi! Mau, mau đi mời thái y…”
Ta nhìn bà với đôi mắt ướt đẫm lệ kia, giọng khàn đặc mở lời:
“Triệu ma ma, bây giờ ta là… Tần Sở Lan sao…”
“Tiểu thư tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi! Sau khi dùng thuốc, tiểu thư hôn mê suốt một tháng, nô tỳ còn tưởng người không qua khỏi…”
Cơn đau như khoét vào tim gan vẫn còn đọng lại trong thân thể.
Ký ức của Tần Sở Lan ồ ạt tràn vào đầu ta.
Ta thực sự… đã trở thành Tần Sở Lam.