Ta nhớ lão hồ ly trong động từng nhắc tới:
Bạch hồ là linh thú trời sinh. Muốn hoàn toàn tu thành hình người, ngoài việc mọc ra tơ tình, còn có một cách nữa.
Đó là khiến người khác uống m.á.u đầu tim của bạch hồ — từ đó chiếm đoạt thân xác người đó.
Thế nên dân gian mới truyền rằng m.á.u đầu tim của bạch hồ có thể cải t.ử hoàn sinh.
Nhưng bọn họ đâu biết, những “người sống lại” ấy… chỉ là bạch hồ khoác lên da người mà thôi.
Ta ho khan vài tiếng.
Triệu ma ma vội kéo chăn đắp lại cho ta, quay sang dặn dò nha hoàn bên cạnh:
“Tiểu thư thân thể yếu, không thể để lạnh, mau nhóm thêm than sưởi.”
Ta chống người ngồi dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gấm trên bàn.
“Chiếc hộp này… từ đâu ra?”
“Đại tiểu thư hôm nay hồi phủ, chính tay nàng mang đến.” Triệu ma ma đứng dậy, mở hộp ra đưa cho ta xem.
“Là chiếc khăn quàng cổ làm từ da lông thượng hạng, màu trắng tinh khiết — nàng ấy cũng xem như có lòng.”
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc khăn quàng cổ được làm từ chính lớp da lông của mình, viền mắt dần ửng đỏ.
Triệu ma ma khẽ vỗ lưng ta, dịu giọng nói:
“Ma ma biết tiểu thư còn vương tình tỷ muội, nhưng lúc người bệnh nặng, đại tiểu thư hiếm khi tới thăm. Hai năm nay nàng ta chỉ bận rộn vun đắp danh tiếng thiên kim của Tướng phủ mà thôi. Đại tiểu thư kia… nào có hiền lành như vẻ bề ngoài.”
Lời vừa dứt, thái y đã được mời vào phòng.
Theo sau thái y, là một gương mặt quen thuộc.
Ta khép mắt lại — gương mặt ấy trùng khớp hoàn toàn với ký ức của Tần Sở Lan.
Ta thì thào gọi tên nàng ta: “Tần Uyển Nhụ… tỷ tỷ…”
Thái y bắt mạch xong, bảo mạch tượng đã ổn định hơn nhiều, chỉ cần điều dưỡng thêm ít ngày là có thể xuống giường.
Ánh mắt Tần Uyển Nhu lóe lên vẻ thoáng ngỡ ngàng, rồi đỏ mắt bước tới mép giường.
“Vừa rồi nghe nha hoàn bẩm báo, tỷ còn chẳng tin nổi… không ngờ muội thực sự tỉnh rồi…”
Ta né tránh bàn tay nàng ta đưa tới.
Nha hoàn sau lưng nàng ta lập tức đỡ lời:
“Nhị tiểu thư không biết đó thôi, đại tiểu thư ngày ngày đều vì người mà cầu phúc. Ngay cả chuyện thành thân cũng chọn ngày lành để vì người mà xung hỷ…”
“Thanh Hà, ngươi nhiều lời rồi.” Tần Uyển Nhu ngắt lời nha hoàn, ánh mắt dịu dàng nhìn ta, “Những chuyện ấy chẳng đáng gì cả, chỉ cần muội tỉnh lại là tốt rồi.”
Ta không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta.
Bị ánh nhìn ấy dán chặt, Tần Uyển Nhu có phần mất tự nhiên, nụ cười nơi khóe môi dần đông cứng lại.
“Sở Lan, muội đang… nhìn gì vậy?”
“Muội đang nhìn tỷ đó.” Ta chăm chú quan sát nàng ta, chợt nở nụ cười lạnh, “Tỷ không chỉ tâm địa thiện lương, mà còn là đại mỹ nhân số một kinh thành. Gương mặt này của tỷ, thực sự rất đẹp đấy…”
Tần Uyển Nhu cụp mắt, dịu dàng đáp: “Chẳng qua chỉ là một lớp da thịt mà thôi.”
“Nhưng lớp da thịt ấy… đẹp đến mức khiến muội muốn lột xuống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngón tay ta nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng ta, giọng nói lạnh buốt tận xương tủy.
Tần Uyển Nhu thất thanh kêu lên, vội đứng dậy, lùi về sau mấy bước.
Trên gương mặt trắng trẻo kia, xuất hiện hai vết xước mờ mờ rỉ máu.
Nếu không phải thân thể này hiện quá yếu, e rằng hai vết thương đó đã sớm rạch đến tận xương.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, ta cụp mi mắt, bắt chước dáng vẻ của Tần Uyển Nhu, đưa tay lên che miệng khẽ ho, giọng dịu dàng yếu ớt:
“Muội vừa mới khỏi bệnh, tay chân vụng về sơ ý quá… tỷ tỷ sẽ không chấp nhặt với muội đâu, đúng không?”
Tần Uyển Nhu ôm mặt, khựng lại một chút rồi đáp: “Không sao.”
Triệu ma ma lúc này mới hoàn hồn, nói với nàng ta: “Nhị tiểu thư sắp uống thuốc, mời đại tiểu thư trở về phòng bôi t.h.u.ố.c trước, tránh để lại sẹo trên mặt thì hơn.”
Người vừa mới bảo vẻ ngoài chỉ là lớp da thịt ấy, nay vội vàng bảo nha hoàn đi mời thái y.
Trong phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Triệu ma ma bưng bát t.h.u.ố.c đến trước mặt ta, dè dặt hỏi:
“Vừa rồi tiểu thư là…”
Ta cúi đầu ngửi thử mùi t.h.u.ố.c trong bát.
Quả không hổ là Tướng phủ, toàn dùng d.ư.ợ.c liệu bổ m.á.u dưỡng thân hảo hạng.
Ta ngửa đầu, nhắm mắt uống cạn.
Triệu ma ma lo lắng nhìn ta, ánh mắt như thể đang sợ ta trúng tà.
Ta nói với bà:
“Ma ma, người đi tìm giúp ta xem mấy món đồ hay dùng trước kia có món nào mất không.”
Triệu ma ma đón lấy bát t.h.u.ố.c trong tay ta, bước đến bàn trang điểm tìm kiếm một hồi, chợt sững người.
“Hộp son môi mà tiểu thư hay dùng… không thấy đâu nữa.”
Vậy thì đúng rồi.
Trước khi Tần Sở Lan ngã bệnh, triệu chứng giống như trúng hàn độc.
Nhưng nàng thường xuyên dùng bữa cùng tổ mẫu và phụ thân, bữa ăn mỗi ngày không dễ bị động tay động chân.
Thì ra, thứ hàn độc đó lại được hạ trong hộp son môi mà nàng vẫn dùng mỗi ngày.
Lúc này, Triệu ma ma cũng kịp phản ứng lại: “Nô tỳ nhớ ra rồi… hộp son ấy là… do đại tiểu thư tặng…”
“Hàn độc lúc mới bị thì rất khó nhận ra, nhưng mỗi ngày một chút, nó cứ âm thầm ngấm vào cơ thể. Đến khi gặp phải một trận bệnh cảm lạnh hoặc bị nhiễm lạnh, hàn độc sẽ bị kích phát, khiến bệnh trở nặng.”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Chẳng trách tiểu thư chỉ vì rơi xuống nước mà bệnh tình lại nghiêm trọng đến thế.” Triệu ma ma bỗng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta: “Tiểu thư làm sao biết được những chuyện này?”
Ta cụp mắt: “Có lẽ là nằm mê man trên giường suốt hai năm, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi.”
Triệu ma ma mắt đỏ hoe: “Đợi khi tiểu thư khỏe lại, nô tỳ nhất định phải lấy mạng tiện nhân kia! Dù có ở trong cung, lão thân cũng chưa từng gặp ai tâm địa độc ác đến thế!”
Triệu ma ma vốn là nhũ mẫu của mẫu thân Tần Sở Lan.
Mẫu thân nàng qua đời vì khó sinh, từ nhỏ nàng đều do Triệu ma ma nuôi lớn.
Bà thật lòng thương xót nàng.