Bạch Lê

Chương 5



 

Triệu ma ma hồi tưởng lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi:

 

“Phu nhân thương nàng ta tuổi nhỏ đã mất mẹ, sau khi thành thân với Tướng gia liền xem nàng ta như con ruột mà nuôi dưỡng. Ai ngờ nàng ta lại nhẫn tâm tới mức muốn lấy mạng người.”

 

“Cũng đúng thôi. Tuy đều là đích nữ, nhưng mẫu thân nàng ta chỉ là phụ nữ quê mùa, còn mẫu thân của tiểu thư là đích nữ Hầu phủ, lại là muội muội ruột của Thục quý phi.”

 

“Có tiểu thư chắn phía trước, nàng ta sao có thể trở thành đệ nhất quý nữ kinh thành?”

 

Người đời đều nói, đích nữ Tướng phủ Tần Uyển Nhu đoan trang trầm lặng, là tấm gương mẫu mực cho các tiểu thư quyền quý chốn kinh kỳ.

 

Không chỉ xinh đẹp khuynh thành, nàng ta còn là tài nữ vang danh kinh đô.

 

Nhưng ngoài thân mẫu xuất thân từ Hầu phủ, Tần Sở Lan không hề thua kém nàng ta nửa phần rực rỡ.

 

Trong ký ức của Tần Sở Lan, nàng luôn đối đãi rất tốt với vị tỷ tỷ này.

 

Nàng ấy chắc hẳn chưa bao giờ ngờ tới — người tỷ muội cùng nhau lớn lên từ thuở ấu thơ, cuối cùng lại có thể nhẫn tâm đến mức hạ độc thủ, muốn đoạt lấy mạng nàng.

 

Tần Uyển Nhu… vẫn còn nợ ta một mạng.

 

Có điều, ta lại chẳng muốn để nàng ta c.h.ế.t dễ dàng như vậy.

 

— Loài hồ ly chúng ta, ngoài việc có ân báo ân, còn phải khắc cốt ghi tâm mối hận đối với kẻ thù.

 



 

Tần Uyển Nhu có lẽ đã bị ta dọa cho một trận, suốt ba tháng trời không hề xuất hiện trước mặt ta.

 

Thân thể ta gần như đã bình phục.

 

Có điều, Tần Sở Lan vốn mang thân thể yếu nhược, tất nhiên không thể hồi phục nhanh như thế được.

 

Ban ngày ta chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, đến đêm mới ra ngoài hoạt động.

 

Phủ của Tống Cẩn cách Tướng phủ không xa.

 

Rảnh rỗi, ta thường ghé qua đó dạo chơi một vòng.

 

Ta nhảy lên nóc nhà, khẽ gỡ viên ngói, liền nghe thấy tiếng nha hoàn đang nói chuyện cùng Tần Uyển Nhu:

 

“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói phương t.h.u.ố.c cầu con của Tiêu thái y ở thái y viện là hiệu nghiệm nhất. Hay là chúng ta mời ông ấy đến xem thử?”

 

“Không được.” Động tác tháo trâm vòng của Tần Uyển Nhu khựng lại, “Không thể để ông ta phát hiện ra ta từng dính phải hàn độc… Cứ bảo đại phu kê vài thang t.h.u.ố.c trừ hàn là được.”

 

Liên Kiều khẽ thở dài: “Khi đó tiểu thư không nên tự mình điều phối hàn độc, làm tổn thương thân thể.”

 

“Hàn độc vô cùng khó điều chế, ngoài tự mình ra tay, ta còn cách nào khác?” Tần Uyển Nhu nhìn vào gương đồng, đáy mắt dần dần hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Nhưng mà… ả ta đúng thật là mạng lớn. Bệnh nặng đến thế mà vẫn sống sót.”

 

“Sống lại thì sao? Giờ chẳng khác gì một kẻ ốm yếu liệt giường. Rõ ràng tiểu thư cũng là đích nữ, lại xinh đẹp như tiên, thế mà bọn công t.ử thế gia muốn cầu thân lại toàn nhắm vào ả. Ả còn chưa đến tuổi cập kê…”

 

Tần Uyển Nhu cười khẽ, không mấy để tâm: “Đám con cháu quyền quý đó, ta có để mắt đến tên nào đâu.”

 

Thanh Hà đang chải đầu cho nàng ta, đột ngột nói: “Nô tỳ nghe nói, vị vu y từng chữa trị cho nhị tiểu thư… bị c.h.ế.t t.h.ả.m ở dịch quán ngoài thành vào đêm trước rồi…”

 

Tần Uyển Nhu ném trâm lên bàn, lạnh nhạt nói: “Chỉ là một gã vu y thích làm ra vẻ huyền bí mà thôi, c.h.ế.t thì c.h.ế.t.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhưng chẳng phải chính hắn đã cứu mạng nhị tiểu thư sao?”

 

“Ngươi cũng tin m.á.u tim của hồ ly có thể làm t.h.u.ố.c dẫn sao?”

 

Đáy mắt Tần Uyển Nhu lóe qua một tia hờ hững: “Ta chẳng qua chỉ mượn đao g.i.ế.c người mà thôi.”

 

— Mượn đao g.i.ế.c người, thật khéo nghĩ.

 

Tướng phủ vì muốn giữ lại tính mạng Tần Sở Lan mà đi khắp nơi cầu y tìm thuốc, tiêu tốn biết bao linh d.ư.ợ.c trân quý trong thiên hạ.

 

Đến khi t.h.u.ố.c thang, thầy t.h.u.ố.c đều vô hiệu, chính Tần Uyển Nhu là người đích thân đưa vu y kia vào phủ.

 

Thì ra nàng ta chưa từng có ý định cứu Tần Sở Lan — tất cả chỉ là cái cớ để mượn gió bẻ măng, nhân đó hại c.h.ế.t ta.

 

Muốn ra tay, tất phải kiếm một cái cớ cho khéo, kẻo ngày sau Tống Cẩn truy cứu thì khó bề chối cãi.

 

Lúc rời khỏi Tống phủ, ta tình cờ đi ngang qua thư phòng của hắn.

 

Gió đêm len qua khe cửa sổ, khiến ánh nến lay động, chiếu lên gương mặt tuấn tú góc cạnh của Tống Cẩn.

 

Hắn đang ngồi trước thư án, chăm chú nhìn chiếc túi hương trong tay.

 

Chiếc túi hương ấy là do hắn xin ta trước khi vào kinh ứng thí.

 

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

Ta chẳng giỏi khâu vá, đường kim mũi chỉ xiêu vẹo lộn xộn.

 

May mà lông trên đuôi ta rất đẹp — ta cắt một nhúm, khâu vào túi hương, vừa hay che đi vết thêu xấu xí kia.

 

Thấy Tống Cẩn đang nhẹ nhàng vuốt ve chiếc túi hương đó, trong lòng ta bỗng dâng lên cảm giác ghê tởm.

 

Sau khi hắn rời khỏi thư phòng, một trận yêu phong quét qua, cuốn theo cả đốm lửa chưa tắt nơi chân nến.

 

Đêm ấy, thư phòng bùng cháy, ngọn lửa bốc cao đỏ rực cả bầu trời đêm.

 

Đốt xong thư phòng của Tống Cẩn, ta lại nằm trên giường tĩnh dưỡng thêm hai tháng, rốt cuộc cũng chờ tới ngày sinh thần mười bốn tuổi của Tần Sở Lan.

 

Sau khi Triệu ma ma giúp ta thay y phục, chải chuốt tỉ mỉ, bà nhìn gương một lúc lâu mà ngẩn người:

 

“Không ngờ tiểu thư sau khi trang điểm lại xinh đẹp đến vậy, đến nô tỳ cũng suýt nhận không ra rồi.”

 

Trong gương là gương mặt còn mang nét non nớt, nhưng nơi đuôi mắt đã thấp thoáng vài phần yêu mị.

 

Từ xưa tới nay, hồ ly đã hóa thành hình người — chưa từng có kẻ nào không xinh đẹp.

 

Ta bật cười: “Khỏi bệnh rồi, khí sắc khôi phục, tự nhiên sẽ trông đẹp hơn.”

 

“Đại tiểu thư xưa nay vẫn lấy sắc đẹp làm kiêu ngạo, lần này e rằng sẽ càng ghen tức với tiểu thư hơn rồi.”

 

Ta khựng lại một chút, khẽ hỏi Triệu ma ma:

 

“Đối với nàng ta, nhan sắc… thật sự quan trọng đến vậy sao?”

 

Triệu ma ma cắm một cây trâm vào búi tóc ta, chậm rãi đáp:

 

“Nghe nói hộp cao bôi mặt của nàng ta cũng phải mười lượng vàng một hộp, bổng lộc của Tống Cẩn không đủ, nàng ta đều dùng của hồi môn bù vào.”