Khóe môi ta cong lên, nụ cười càng sâu:
“Nàng ta… chẳng mấy chốc sẽ không còn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành nữa.”
Triệu ma ma cũng cười theo: “Đợi đến khi mọi người nhìn thấy tiểu thư, nàng ta sẽ không còn là người đứng đầu nữa đâu.”
Bà vẫn chưa hiểu được hàm ý thật sự trong lời ta.
Hồ ly cũng yêu cái đẹp, nhưng chúng ta không thích tranh hơn thua — điều ta để tâm, chỉ là bộ lông mềm mượt như tơ trên người mình.
Ta có xinh đẹp hay không, thì có liên quan gì đến Tần Uyển Nhu chứ?
Tần tướng thương ta mới khỏi trọng bệnh, không để ta ở yến tiệc quá lâu, liền sai Triệu ma ma dìu ta về phòng nghỉ ngơi.
Trên đường trở về viện, quà mừng được người ta đưa vào như nước chảy không dứt.
Tất cả đều lấp lánh ánh vàng, chói đến mức khiến ta hoa mắt.
Nha hoàn phụ trách ghi chép quà tặng không nhịn được thở dài:
“Tiểu thư còn chưa đến tuổi cập kê mà đã nhận được từng này lễ vật sinh thần. Thục quý phi trong cung cũng sai người ban tặng không ít. Trước kia, dù là lúc đại tiểu thư thành thân cũng chưa từng có cảnh tượng thế này…”
Ta nhàn nhạt ngẩng đầu, liền thấy Tần Uyển Nhu đang đứng giữa sân.
Nàng ta nhìn khắp viện đầy lễ vật, khẽ cười:
“Xem ra tỷ đến không đúng lúc rồi, viện muội đây chẳng còn lấy một chỗ để đặt chân.”
Thần sắc ôn hòa dịu dàng, nhưng khi nhìn về phía ta, trong đáy mắt lại giấu không nổi oán hận ghen ghét.
Ta lấy ra một hộp cao bôi mặt, nhìn nàng ta:
“Mùi hương trên người tỷ… giống hệt mùi của hộp cao này. Là tỷ tặng sao?”
“Mũi muội muội thính thật đấy,” nàng cười khẽ, thở dài, “Đây là một hộp cao bôi mặt từ Tây Vực mà ta ngẫu nhiên có được, nghe nói thoa mỗi ngày thì dung nhan sẽ thêm rạng rỡ.”
Nàng ta liếc mắt nhìn khắp sân: “Có điều nhìn lễ vật đầy viện thế này, e rằng muội sẽ chẳng thèm để tâm tới hộp cao này nữa.”
Ta ngắm nghía chiếc hộp mạ vàng trong tay: “Sao lại thế được? Hộp cao này của tỷ trị giá trăm lượng vàng, muội sao dám chê.”
“Muội làm sao biết…”
“Đây là cống phẩm từ Tây Vực tiến cung. Muội từng thấy trong cung rồi.”
Sắc mặt nàng ta thoáng khựng lại: “Ta không thường vào cung, tất nhiên không biết. Hộp này hiếm lắm, không giống loại ta dùng thường ngày.”
Dĩ nhiên là không giống.
Thục quý phi trong cung chính là muội muội ruột của mẫu thân Tần Sở Lan.
Mùi này không phải mùi ta từng ngửi thấy trên người quý phi.
Giờ Tần Uyển Nhu đang túng thiếu, làm gì nỡ tặng ta hộp cao giá trăm lượng vàng?
Nàng ta chỉ là lấy hộp cũ vẫn dùng hằng ngày, rồi lặng lẽ cho thêm ít thứ khác vào.
Mấy ngày trước, Tống Cẩn cùng Tần Uyển Nhu trở lại Tướng phủ, vô tình gặp ta một lần — hắn ngẩn người nhìn ta rất lâu.
Dù gì hắn cũng là người đọc sách, không đến nỗi thất lễ đến vậy.
Chỉ là, khi ta đến hồ thả cá, mới nhìn thấy bóng mình trong làn nước — gương mặt ấy so với Tần Sở Lan khi trước càng thêm diễm lệ, mà trong ánh mắt, dáng mày… lại có vài phần giống Bạch Lê năm nào.
Đêm ấy, Tần Uyển Nhu và Tống Cẩn cãi nhau một trận dữ dội.
Nàng ta mắt đỏ hoe nhìn Tống Cẩn, cười đến chảy nước mắt:
“Chàng đúng là si tâm vọng tưởng… Lẽ nào lại muốn cưới thêm một đích nữ của Tướng phủ vào cửa nữa sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Cẩn lạnh giọng nói: “Ngay từ đầu đến cuối, người ta muốn cưới chỉ có mình nàng.”
“Chỉ muốn cưới mình ta?” — Tần Uyển Nhu nhìn hắn, đáy mắt u tối — “Vậy còn vị hôn thê quê mùa kia của chàng thì sao?”
Ánh mắt Tống Cẩn dần lạnh đi: “Gần đây ta mới biết, nàng ấy bị người của ta đưa vào kinh… chuyện này, là do nàng sắp xếp sao?”
“Xem ra chàng vẫn chưa buông bỏ được nàng ta, đến cả người cũng sai về dò hỏi.” Tần Uyển Nhu cong môi cười, nói tiếp:
“Phu quân không biết có từng nghe lời đồn này chưa — dùng m.á.u tim của bạch hồ làm t.h.u.ố.c dẫn, có thể cải t.ử hoàn sinh.”
“Nàng… sao nàng lại biết…”
“Thế gian này làm gì có bức tường nào không lọt gió?” Tần Uyển Nhu hạ giọng:
“Thuốc dẫn đó là do thiếp lấy danh nghĩa của phu quân mà dâng lên. Muội muội thiếp khỏi bệnh, phụ thân sẽ nhớ ơn chàng, mà chàng… cũng nhờ thế mà thuận lợi một bước lên mây…”
Tống Cẩn chấn động trong khoảnh khắc, mắt đỏ hoe, giơ tay bóp lấy cổ nàng ta.
Nhưng tay mới nâng được nửa chừng, lại chậm rãi hạ xuống.
Sắc mặt hắn rất nhanh đã trở lại như thường, chỉ phất tay áo rời đi.
Nước mắt Tần Uyển Nhu tuôn rơi, nàng ta gọi với theo sau lưng hắn:
“Nếu ta không phải là đích nữ của Tướng phủ, chàng có còn muốn cưới ta không?”
Đêm đó, nàng ta khóc suốt cả một đêm.
Nếu ta từng mọc ra tơ tình… có lẽ cũng sẽ thành ra như nàng ta vậy.
Vì Tống Cẩn, nàng ta chuyện gì cũng dám làm.
Ngay cả thứ t.h.u.ố.c có d.ư.ợ.c tính mạnh như vậy mà cũng hạ vào trong hộp cao.
Ta mở hộp ra, ngửi mùi trong đó, bất giác nhíu mày.
Tần Uyển Nhu nhẹ giọng hỏi: “Muội muội… không thích sao?”
Ta khẽ lắc đầu: “Hộp cao này quá quý giá, dùng trên mặt muội… thật uổng phí.”
Nàng ta mỉm cười: “Muội muội thân phận tôn quý, sao lại…”
Câu nói còn chưa dứt, sắc mặt nàng ta đã tái nhợt không còn giọt máu.
Ta đưa tay thoa cao bôi mặt lên má nàng ta, mỉm cười nhìn nàng:
“Tỷ muội chúng ta cùng dùng… vậy mới không uổng.”
Toàn thân Tần Uyển Nhu run rẩy, luống cuống dùng khăn lụa lau mặt.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn nàng ta: “Hộp cao quý giá đến thế, sao tỷ lại lau đi?”
Giọng nàng ta run rẩy: “Ta… ta sợ lớp trang điểm bị lem thôi…”
Nói thì là vậy, nhưng lúc rời phủ, nàng ta đã rửa sạch toàn bộ lớp son phấn trên mặt.
Không biết nàng ta đã rửa bao nhiêu lần, đến mức hai má đều đỏ ửng lên.
Ta tiễn nàng ra cửa phủ, còn sai hạ nhân đặt một chiếc gương đồng chạm men lưu ly tinh xảo trong xe ngựa của nàng.
Thấy thế, nàng ta khẽ lắc đầu: “Thứ này quá quý, ta không thể nhận được.”
Ta khẽ cười: “Tỷ còn nhớ tấm da hồ ly trắng mà tỷ tặng muội không?”
— Cảm giác bị lột da… tỷ sẽ sớm nếm trải thôi.