Ta dừng một chút, rồi nói tiếp:
“Bộ da hồ ly ấy trắng như tuyết, là thứ đẹp nhất mà muội từng có. Một chiếc gương như thế, tính là gì chứ?”
Tần Uyển Nhu cũng cười, nhưng thần sắc lập tức sững lại.
Ta nhìn theo ánh mắt nàng ta — thì ra là Tống Cẩn.
Hắn đi thẳng tới, không nói một lời đã nắm lấy cổ tay Tần Uyển Nhu, kéo nàng ta lên xe ngựa, động tác cứng nhắc, chẳng có lấy nửa phần dịu dàng.
Bánh xe lăn qua nền đất ẩm, phát ra tiếng rì rầm nặng nề.
Ta nghe thấy Tống Cẩn thấp giọng nói với Tần Uyển Nhu:
“Phu nhân… quả thật là độc ác.”
Tần Uyển Nhu đáp lại với giọng điệu vô tội:
“Thiếp đâu biết mình sai ở đâu… thiếp chỉ là vì phu quân, trừ đi yêu nghiệt bên cạnh chàng mà thôi.”
Đêm xuống, Tần Uyển Nhu ngồi trước chiếc gương chạm men lưu ly, không ngừng ngắm nghía dung mạo của chính mình.
Nha hoàn bên cạnh lo lắng nói: “Cô gia đã dọn ra ở phòng bên mấy ngày nay rồi, tiểu thư không sốt ruột sao?”
“Hắn chỉ là đang giận dỗi với ta thôi. Chỉ cần ta vẫn giữ được nhan sắc này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Tần Uyển Nhu chăm chú nhìn gương mặt tuyệt mỹ trong gương, bỗng sững người:
“Thanh Hà, ngươi nhìn xem… trên mặt ta, có phải xuất hiện hai vết đỏ không?”
Thanh Hà ghé sát lại nhìn, rồi lắc đầu: “Không có đâu ạ, nô tỳ không thấy vết đỏ nào cả.”
“Có lẽ là do lớp cao trên mặt chưa rửa sạch… mau, mau đi lấy chậu nước đến đây!”
“Tiểu thư hôm nay đã rửa mặt mấy lần rồi…”
Giọng Tần Uyển Nhu bắt đầu run run: “Mau đi đi…”
Từ hôm đó trở đi, nàng ta mỗi lần ra ngoài đều bôi một lớp phấn dày mới dám gặp người khác. Thời tiết dần oi bức, phấn phủ trên mặt như một lớp vỏ mỏng.
Nghe nói mỗi đêm nàng ta đều dùng các loại cao cùng d.ư.ợ.c liệu đắt đỏ để bôi lên mặt, từng thỏi bạc như nước đổ vào thứ nhan sắc ấy, đến cả của hồi môn cũng gần cạn kiệt.
Xem ra… nàng ta thật sự sợ rồi.
Hôm đó, nàng ta trở về Tướng phủ.
Ta đang bệnh, nghỉ ngơi trong phòng.
Sau khi cùng Tần tướng dùng xong bữa tối, nàng ta đến viện ta thăm hỏi.
Nàng ta ngồi bên mép giường, khẽ vỗ lên lưng ta:
“Sở Lan, Sở Lan…”
Ta chậm rãi trở mình, khuôn mặt đầy những vết máu, ngẩng lên nhìn nàng ta.
“Tỷ tỷ… mặt muội đau quá… Muội đã dùng hộp cao mà tỷ tặng rồi mà…”
Tần Uyển Nhu kinh hô một tiếng, lùi mạnh về sau. Bàn tay nàng ta vô thức áp lên má mình, như thể trên gương mặt nàng cũng đang rỉ máu.
Tiếng động ấy lập tức kinh động toàn bộ người trong Tướng phủ.
Chẳng bao lâu, hộp cao có tẩm d.ư.ợ.c bị mang đến trước mặt Tần tướng.
Ta được Triệu ma ma đỡ ra tiền viện.
Tần Uyển Nhu ngẩng lên, ánh mắt yếu ớt nhưng hoảng loạn, c.h.ế.t lặng nhìn những vết đỏ nhàn nhạt còn in trên mặt ta — như thể tất cả thứ nàng ta nhìn thấy trước đó đều chỉ là ảo giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần tướng nhìn nàng ta thật lâu rồi trầm giọng nói:
“Trong hộp cao con tặng muội muội, ta đã cho người kiểm tra qua. Đại phu nói dùng lâu ngày sẽ khiến da mặt mục rữa, tàn phá dung mạo.”
Sắc mặt Tần Uyển Nhu trắng nhợt, tỏ ra ủy khuất vô ngần, giọng mềm như sắp khóc:
“Con và Sở Lan thân thiết từ nhỏ… sao con có thể hại muội ấy được?”
Ta gật đầu ngay:
“Phụ thân, con và tỷ tỷ là người thân ruột thịt. Nhất định là có kẻ muốn vu hãm tỷ tỷ.”
Triệu ma ma cũng vội phụ họa:
“Trang điểm cho nhị tiểu thư ngoài lão nô, chỉ còn nha đầu Lan Hương hầu cận trong viện. Có khi nào là nha đầu đó?”
Sắc mặt Tần tướng trầm xuống hẳn: “Người đâu, dẫn Lan Hương đến.”
Lan Hương bị đưa tới còn chưa đứng vững đã quỵ ngay xuống đất, đôi chân mềm nhũn vì sợ.
Tần Uyển Nhu ôm ngực, ánh mắt run rẩy nhìn nàng ta: “Là ngươi… ngươi hạ độc vào cao dưỡng da của Sở Lan sao?”
Lan Hương tái mét, vội lắc đầu: “Không… không phải nô tỳ…”
Một gia đinh bước ra, trong tay nâng một chiếc lọ nhỏ: “Tướng gia, đây là vật tìm thấy trong phòng Lan Hương. Đại phu đã xem — trong lọ là Ô đầu tinh luyện.”
Ô đầu — độc d.ư.ợ.c chí mạng.
Triệu ma ma hít mạnh một hơi lạnh:
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Vật chứng rành rành, nếu ngươi còn không chịu nhận tội… thì chỉ còn cách dùng hình mà thôi.”
Tần tướng sắc mặt trầm xuống:
“Một nha đầu mà cũng dám nảy sinh ý định hại chủ tử. Chỉ cần ngươi nói ra là ai sai khiến ngươi, lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Lan Hương quỳ rạp dưới đất, toàn thân run rẩy:
“Nô tỳ không bị ai sai khiến… chỉ là vì nhị tiểu thư và Triệu ma ma thường xuyên đ.á.n.h mắng nô tỳ, nên nô tỳ ôm hận trong lòng…”
Triệu ma ma tức đến mức toàn thân run lên:
“Tốt lắm, không chỉ đầu độc chủ tử, còn muốn vu oan bôi nhọ danh tiếng của nhị tiểu thư chúng ta!”
Thấy Lan Hương gánh hết mọi tội danh, Tần Uyển Nhu khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta run rẩy đưa tay chỉ về phía Lan Hương, cất giọng oán hận:
“Trên đời sao lại có kẻ tâm địa ác độc đến thế!”
Ta giả vờ hoảng sợ, nép người nhìn Tần tướng: “Phụ thân… nữ nhi sợ quá…”
Tần tướng cười lạnh, vung tay: “Kéo đi.”
Lan Hương lập tức bị người lôi ra ngoài.
Tần tướng nhìn sang ta, ánh mắt đầy lo lắng:
“Cũng may đơn t.h.u.ố.c của Lưu đại phu có hiệu nghiệm, khuôn mặt con không bị tổn thương gì nhiều.”
Ta khẽ gật đầu, ho nhẹ hai tiếng, tỏ ra yếu ớt.
Tần Uyển Nhu hình như còn diễn sâu hơn cả ta — bị dọa đến nỗi bước cũng không vững, phải nhờ nha hoàn dìu ra khỏi phủ.
Triệu ma ma nhìn theo bóng lưng nàng ta, nghiêng người nói khẽ bên tai ta:
“Chuyện hôm đó nàng ta dính phải cao bôi mặt kia, về phòng rồi rửa đi rửa lại cả buổi, nô tỳ đã nói với Tướng gia rồi.”