Ta chợt hỏi: “Ma ma, người thấy nàng ta đ.á.n.h phấn có dày không?”
“Cái này… lão thân thật sự không để ý lắm…”
“Khuôn mặt nàng ta vẫn rất đẹp,” ta khẽ cong môi, “chỉ là đ.á.n.h nhiều phấn quá, người ta nhìn không rõ sắc mặt thật.”
“Có lẽ… sắp tới nàng ta sẽ tìm đến Lưu đại phu chữa mặt rồi, phải không?”
Triệu ma ma không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ta chằm chằm.
“Ma ma, sao vậy?” ta hỏi.
“Không có gì…” Triệu ma ma cười, nhưng nụ cười có phần cứng ngắc: “Chỉ là cảm thấy tiểu thư dạo này không giống ngày xưa nữa… có lẽ là lớn rồi, biết tính toán hơn rồi.”
…
Lưu đại phu rất nhanh đã bị mời tới phủ Tống.
Tần Uyển Nhu dựa theo phương t.h.u.ố.c mà ta dùng, sai người sắc t.h.u.ố.c cho mình.
Nàng ta vốn cẩn trọng, trước khi uống còn đặc biệt sai người đem phương t.h.u.ố.c đi kiểm tra lại — thấy toàn là d.ư.ợ.c liệu thanh độc dưỡng nhan mới yên tâm dùng.
Nhưng nàng ta không biết, trong t.h.u.ố.c có thêm một vị mê d.ư.ợ.c không gây hại.
Sau khi uống xong, cảm giác ngứa ngáy trên mặt dường như dịu đi không ít.
Nàng ta tưởng t.h.u.ố.c của Lưu đại phu có hiệu quả với dung nhan mình.
Gần đây, thái độ của Tống Cẩn với nàng ta ngày càng lạnh nhạt.
Vì vậy nàng ta càng ra sức chăm chút khuôn mặt — đủ loại cao thuốc, phấn son đều bôi lên.
Như thể chỉ cần bản thân đẹp lên, Tống Cẩn sẽ quay đầu nhìn lại.
Ta ngồi trong viện, ngẩng đầu đón nắng, nhìn lòng bàn tay mình dưới ánh mặt trời, xác nhận chưa mọc ra tơ tình.
Ánh sáng trước mắt bỗng bị che khuất, ta ngẩng đầu — là Tống Cẩn.
“Nhị tiểu thư, nghe nói tiểu thư có được một chiếc khăn choàng lông hồ trắng, không biết có thể cho tại hạ ngắm qua một chút không?”
“Không cho, ta sợ bẩn.”
“Ta… chỉ muốn mượn xem qua một chút, tuyệt đối không làm bẩn đồ của nàng.”
“Ngươi hiểu nhầm rồi.” Ta khẽ cong môi cười: “Ý ta là — ta sợ ngươi bẩn.”
Tống Cẩn thoáng sững người: “Nhị tiểu thư hình như đang có chút hiểu lầm với tại hạ?”
Ta ngắm kỹ hắn trong chốc lát, nhướng mày: “Nơi này là hậu viện, hình như… tỷ phu không nên xuất hiện ở đây thì phải?”
Ánh mắt Tống Cẩn hơi nheo lại, cười đáp:
“Nhị tiểu thư còn chưa xuất giá, dường như cũng không nên nhìn chằm chằm vào nam nhân như thế.”
Chúng ta cũng xem như đã quen biết nhau mười năm — Mà đây là lần đầu tiên, ta cảm thấy con người hắn… thật ghê tởm.
Ta xoay người, ngồi lên chiếc xích đu giữa viện, nhìn hắn, lạnh giọng nói:
“Nếu ngươi còn không cút, ta sẽ gọi người đuổi thẳng ra ngoài.”
Tống Cẩn đứng đó nhìn ta một lúc, rồi xoay người rời đi.
Xích đu nhẹ nhàng đong đưa, ta cầm chiếc đùi gà bên cạnh c.ắ.n một miếng.
Vừa rồi ta đã quan sát rất kỹ.
Sắc mặt của Tống Cẩn rất tốt, toàn thân không hề có mùi hôi thối như xác rữa mà Tần Uyển Nhu đang mang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chứng tỏ đến tận bây giờ, hai người họ vẫn chưa gần gũi chuyện phòng the.
Vì thế, độc trên người Tần Uyển Nhu chưa truyền sang hắn.
Chẳng lẽ… hắn đã phát hiện nàng ta trúng độc?
Không đúng — thời điểm này, độc trên người Tần Uyển Nhu vẫn chưa phát tác.
Mỗi ngày nàng ta bôi một lớp phấn son dày, người bình thường sẽ không ngửi thấy mùi hôi đang dần lan ra từ cơ thể.
Hôm đó, ta chỉ tiện tay bôi chút cao dưỡng da lên mặt nàng ta.
Loại cao ấy dù có bị nàng ta hạ độc trước, thì sau khi lau đi cũng không đủ để làm hỏng dung nhan.
Nhưng điều khiến nàng ta không ngờ được — chính là lúc nàng ta hoảng loạn, liên tục dùng nước rửa mặt…
Thứ mà ta ra tay không phải là hộp cao kia.
Mà là mấy chậu nước ấy.
Nước không chứa độc của nhân gian, mà là độc của hồ ly — độc còn mạnh hơn gấp bội so với thứ nàng ta từng cho vào hộp cao kia.
Chẳng bao lâu nữa, thân thể nàng ta sẽ bắt đầu mục rữa từ trong ra ngoài, tự mình nếm trải cái cảm giác như bị gặm nát xương cốt, lột trần da thịt mà ta từng phải chịu.
Có điều, trong t.h.u.ố.c nàng ta uống mỗi ngày, ta đã lặng lẽ bỏ thêm d.ư.ợ.c liệu gây tê.
Nên lúc này nàng ta sẽ không cảm nhận được gì cả.
Đến khi nàng kịp nhận ra… đã là lúc t.h.u.ố.c thang cũng vô phương cứu chữa rồi.
…
Hôm đó, Tần Uyển Nhu theo mấy vị phu nhân quyền quý trong kinh lên núi dâng hương cầu con.
Vừa xuống núi, nàng ta liền vội vã chạy thẳng về Tướng phủ.
Lúc ấy đang là chạng vạng. Ánh chiều tà đỏ rực nhuộm đỏ cả bầu trời, cả sân viện chìm trong sắc hổ phách mơ hồ.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Ta ngồi trong viện, tay cầm kỳ phổ, chậm rãi hạ từng quân cờ.
Nàng ta bước tới trước mặt ta, ánh mắt âm độc, xen lẫn hoảng loạn.
“Ngươi… ngươi không phải Tần Sở Lan…”
“Hôm nay ta gặp một lão đạo sĩ trên núi, ông ta nói m.á.u tim của bạch hồ căn bản không thể khiến người ta sống lại. Kẻ tỉnh dậy… vẫn là con hồ ly kia.”
“Chẳng trách… từ khi ngươi tỉnh lại, ngươi hoàn toàn khác trước. Thì ra ngươi chính là yêu nghiệt đó.”
Ta che miệng cười khẽ: “Tỷ tỷ đúng là có thiên phú kể chuyện, không đi viết thoại bản thì thật uổng. Lão đạo sĩ đó còn nói gì nữa không?”
Nàng ta sững người một thoáng, rồi dần bình tĩnh lại, cất giọng sắc lạnh:
“Quả nhiên ngươi không phải Tần Sở Lan. Sở Lan từ nhỏ được nuông chiều, gió bên ngoài còn chưa từng chạm vào. Nếu là nàng, nghe ta nói vậy đã sớm òa khóc rồi. Nào có thể như ngươi… còn cười được?”
Ánh sáng cuối cùng nơi chân trời vừa tắt, phía sau Tần Uyển Nhu đã xuất hiện rất nhiều người cầm theo đèn lồng chạy tới.
Trong viện lập tức sáng rực.
Tần tướng vội vàng lao tới, vẻ mặt hoảng hốt: “Con nói viện Sở Lan có yêu nghiệt? Yêu nghiệt ở đâu?”
Đôi mắt Tần Uyển Nhu đỏ ngầu, run rẩy chỉ thẳng vào ta:
“Là nàng ta! Sở Lan khi ấy bệnh đến nỗi các đại phu đều bảo không cứu được. Nàng làm sao có thể sống lại? Lão đạo sĩ trên núi nói rồi — ai uống m.á.u tim của bạch hồ… sẽ biến thành bạch hồ! Nàng ấy không phải Sở Lan nữa, nàng ấy là hồ yêu!”
Một tiếng chát vang lên giòn tan.