Bạch Nguyệt Quang Của Ta Là Thái Nữ

Chương 10



Hắn hơi há miệng, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa không tin.

"Tống Ly, ta bây giờ sẽ trở về, gặp lại không biết là năm nào tháng nào, chàng đừng cứ mãi ở trên núi, muốn đi đâu thì đi, thích ai thì ở cùng người đó.

Nếu muốn nhập triều làm quan, với tài năng của chàng, cũng không khó, dù sao học thức của chàng Tiêu Liên Ngọc cũng đã từng ca ngợi rồi.

Chàng đã báo thù cho Tống gia rồi, đêm đó chàng đã g.i.ế.c c.h.ế.t một Ngụy Chi Hòa của ngày xưa, không cần phải gánh vác thù hận nữa, những điều đó vốn dĩ không liên quan gì đến chàng.

Đừng quay đầu nhìn lại, hãy nhìn về phía xa, cứ thế đi thẳng về phía trước, đến một nơi có thể khiến chàng vui vẻ, khiến chàng thoải mái tự tại.

Tống Ly, chàng rất tốt, rất xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất.

Chàng xem, từ lúc ta và chàng đứng ở đây, nàng ấy đã đứng từ xa nhìn rồi, tuy ta không nói chuyện với nàng ấy, nhưng ta có thể nhìn ra, nàng là một cô nương trong lòng trong mắt đều là chàng, nếu chàng thích nàng ấy, thì hãy cưới nàng ấy.

Chờ đợi một người rất mệt mỏi, ai cũng không có trách nhiệm cả đời chỉ yêu một người, nếu nàng ấy thích người khác rồi, thì phải làm sao?"

Ta chỉ vào cô nương đang đứng ở góc tường, lộ ra dải băng đỏ trên tóc.

Ta thu tay về, không nhìn chàng nữa, men theo con đường cũ, từng bước một đi xuống.

"Ngụy Chi Hòa, ngươi đã từng quan tâm điều gì, hửm?"

Đối với ta, con đường khó khăn vô cùng, hắn chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái, đã lại đứng trước mặt ta.

Không biết hắn đang giận điều gì, tay hắn nắm chặt cổ tay ta rất mạnh, khiến ta đau.

"Chàng có biết vì sao ta không cầu thần, cũng không bái Phật không? Bởi vì ta quan tâm quá nhiều thứ, ta sợ thần Phật không ứng nghiệm, nên chỉ có thể tự mình cố gắng làm, cố gắng bảo vệ tất cả những gì ta quan tâm!

Ta nguyện cho giang sơn này được an ổn, bách tính ấm no, nguyện cho những người ta quan tâm được khỏe mạnh an thái, nguyện cho mỗi ngày bình dị cứ thế trôi đi.

Cuộc đời rất ngắn, thời gian lại trôi nhanh như vậy, ta luôn sợ không đuổi kịp, lỡ mất điều gì đó.

Tống Ly, ta quan tâm quá nhiều, chỉ là, chàng đều không biết mà thôi!"

Ta ôn tồn nói với chàng.

"Ngụy Chi Hòa, ta nếu xuống núi, cung điện ngươi còn cho ta vào không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn chợt cười, bất cần lại phóng khoáng, dường như chỉ trong khoảnh khắc này, gánh nặng trên người đã được trút bỏ, trong mắt hắn đã có ánh sáng.

"Ta khi nào nói không cho chàng vào cung? Trường An là con của chàng, hoàng cung là nhà của con chàng, chàng là phụ thân của nó, đương nhiên là muốn đến thì đến được chứ!"

Cứ thế, hắn không hề buông tay, nắm tay ta đi xuống núi.

Triệu Vân Anh vẫn đứng ở góc tường, đôi mắt hoa đào ngấn lệ, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Ta mỉm cười với nàng, nàng dậm chân một cái, xoay người bay đi.

Là thật sự bay đi, võ công của bọn họ có thể phi thân trên mái nhà, ta nhìn bóng lưng nàng, ngưỡng mộ vô cùng.

"Tống Ly, võ công của chàng giỏi hơn, hay sư muội của chàng giỏi hơn?"

"Làm sao?"

"Nếu đánh nhau không lại, khinh công nên giỏi hơn nàng ấy một chút, sau này thành thân, nếu nàng ấy muốn đánh chàng, ít nhất chàng còn có thể chạy nhanh hơn."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Hắn lạnh mặt, đưa tay giúp ta phủi đi tuyết trên mũ và vai.

Ta có chút thắc mắc, hắn làm sao vậy?

"Vì sao người  thành thân với ta?"

"Chẳng phải chàng sinh ra đã rất đẹp sao."

"Nếu gặp người còn đẹp hơn ta, người cũng sẽ thành thân với hắn sao?"

Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

"Hì hì!"

Ta cứng đờ khóe miệng, đẹp hơn chàng?

 Vậy e rằng chỉ có thể đợi con trai ta lớn lên mà thôi.