Bạch Nguyệt Quang Của Ta Là Thái Nữ

Chương 11



Ngày hôm sau, Trường An trở về cung, Tống Ly đi cùng hắn.

Hắn nói muốn vào cung, nhưng không nói là nhanh như vậy!

Khi họ đến, ta vẫn còn nằm thẳng cẳng trên giường, tóc tai bù xù, đôi mắt vô hồn, đến cả gỉ mắt cũng chưa lau.

"Nương à, đã gần trưa rồi, sao người vẫn còn ngủ? Ngủ nhiều sẽ chóng mặt, không có tinh thần. Hôm nay thời tiết tốt, người mau dậy, ăn cơm rồi đi ra ngoài đi dạo đi!"

Con trai ta quỳ trên giường, cau mày nhìn ta.

Ta vén mớ tóc rối bù, nhìn hắn một cái, lại nhìn Tống Ly đang đứng bên giường.

Đưa tay kéo chăn lên, trùm kín đầu, bảo họ ra ngoài.

Đợi khi tắm rửa xong, Tử Đồng nói Trường An đã đưa Tống Ly đến phòng hắn.

Ta đứng dưới hiên, nhìn vầng mặt trời trên trời, trắng xóa một khối, trông không có chút hơi nóng nào, đây chính là cái gọi là thời tiết tốt sao?

Trong cung chỉ có ta và Trường An, không có cái đạo lý "ba tuổi không ngồi cùng mâm", ta chỉ coi hắn là con trai của ta, tuổi còn nhỏ, bảo hắn một mình đi ở Cần Chính Điện, ta không chịu.

Vậy là hắn ở trong sân của ta, đợi đến khi hắn tự muốn đi thì cũng chưa muộn.

Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Trong phòng Trường An vang lên tiếng nói chuyện của hắn, rất vui vẻ.

Thì ra, Trường An vẫn luôn mong người này trở về!

Hôm nay là một ngày tốt, lần đầu tiên cả ba người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm trong cung, hơn nữa còn ăn rất hòa thuận.

Trường An ngày xưa ăn cơm với ta, coi lời thầy dạy "ăn không nói" là thiết luật.

Hôm nay dường như đã quên hẳn mấy chữ đó, nói rất nhiều.

"Nương, trong lòng người, đạo trị quốc là gì? Mấy hôm trước, thầy dạy con, nhắc đến việc trị quốc, thầy nói nương đã làm rất tốt rồi." Hắn ngẩng đầu nhìn ta.

Đôi mắt hồ ly tràn đầy niềm vui.

"Lão Tử nói vô vi mà trị, nương chính là làm như vậy! Người giỏi làm quan thì không dùng võ, người giỏi chiến đấu thì không giận dữ, người giỏi thắng địch thì không đối đầu, người giỏi dùng người thì khiêm nhường ở dưới. Đó gọi là đức của sự không tranh, đó gọi là sức mạnh của việc dùng người.

Làm thế nào, thì tự con mà xem. Nếu con thực sự muốn tạo ra một thời thái bình thịnh thế, lòng con phải rộng lớn hơn, chứa đựng được muôn dân thiên hạ.

Trường An, lời "từ mình mà suy ra người khác" tuy đơn giản, nhưng lại vô cùng không đơn giản, thời gian còn dài, con cứ từ từ mà cảm nhận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta múc cho hắn một bát canh, hắn cứ chăm chú nhìn chiếc muỗng trong tay ta, ta không còn cách nào khác, lại múc thêm một bát cho Tống Ly.

Trường An lúc này mới hài lòng cầm lấy muỗng.

Tống Ly nhìn ta mỉm cười, khóe miệng hé rất rộng, ta cũng mỉm cười nhìn hắn.

Nhìn kỹ lại, vành tai hắn lại đỏ ửng, nhìn một chút thôi mà cũng đỏ được ư?

 Thuần khiết đến vậy, chẳng lẽ Trường An là do ta tự mình sinh ra?

"Đạo trưởng ngại ngùng sao?" Ta trêu chọc.

"Đúng vậy, mặt của điện hạ dày hơn ta một bậc, ta tự thẹn không bằng."

Hắn cầm muỗng lên, cúi đầu uống canh.

"Nói về mặt dày, chàng quả thật không bằng ta!" Ta tâm trạng vô cùng thỏa mãn, chống má nhìn họ uống canh.

Có thể làm "người vợ cũ" được như ta, đã là rất không dễ dàng rồi, ta thật là giỏi quá đi!

 Lòng dạ vô cùng rộng lớn, cái chức Thái nữ mười mấy năm này không phải là làm không công.

"Nương, người đừng bắt nạt phụ thân." Đứa trẻ nói một cách nghiêm túc, có vẻ khá nghiêm nghị.

"Được rồi, nương đây ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, con và phụ thân từ từ ăn đi."

Ta liếc nhìn Tống Ly, hắn đứng dậy, nhận lấy áo choàng từ tay Tử Đồng, vẻ mặt như muốn khoác lên cho ta.

Hắn quả thật đã làm vậy, hắn giúp ta khoác áo choàng xong, cúi đầu buộc dây. Ta nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc, hàng mi dài.

"Đừng đi nhanh quá." hắn lại ôn tồn dặn dò ta.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

 Tự nhiên sao lại như thế?

 Chẳng lẽ bị kích động gì sao?

Ta mang đầy những nghi vấn trong đầu đi ra ngoài, đi chưa được nửa canh giờ, bầu trời trở nên âm u, những bông tuyết lông ngỗng từ từ rơi xuống.