Bạch Nguyệt Quang Của Ta Là Thái Nữ

Chương 12



Lúc ta quay về, hắn vừa hay đang múa kiếm trong sân.

 Chỉ với một thanh kiếm gỗ đào, hắn múa không nhanh, lại chậm rãi và vững vàng, nhưng khi kiếm vừa xuất, đã có thể cảm nhận được luồng kiếm khí vô cùng sắc bén.

Tóc đen, áo xám, giữa trời tuyết trắng bay đầy trời, toát lên vẻ cô độc, thanh lãnh không nói nên lời.

Lẽ nào trên đời thật sự có chuyện một kiếm có thể xoay chuyển non sông?

Người xem bỗng dần trở nên ngây dại.

Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Phong thái của hắn không chỉ là một vẻ ngoài đẹp đẽ, ta vẫn luôn biết điều đó.

Ta khoanh tay đứng ở cửa sân nhìn hắn, hắn dừng kiếm lại, từ xa nhìn về phía ta, không biết từ đâu có một làn gió thổi tới, làm tung bay mái tóc của hắn, che mờ mắt ta, ta giơ tay áo lên che lại.

"Vị công tử kia, đẹp không sao tả xiết."

Sáng chói như mặt trời, chói lòa vô cùng.

"Người không phải muốn thanh kiếm này sao? Bây giờ còn muốn không?"

Hắn không đi lại gần, cách một màn tuyết trắng như lông tơ, cũng cách cả non sông năm tháng, khẽ hỏi ta.

Hồi nhỏ muốn thanh kiếm đó, có lẽ chỉ là vì sợ hãi mà thôi?

Ngày đó, ta lén nghe Thái y lệnh nói chuyện với phụ thân, bệnh của mẫu thân ta chỉ có Dược Vương ở Dược Vương Cốc mới có thể chữa được, Dược Vương có một tính quái gở, nếu muốn ông ấy cứu người, người đó phải ở lại Dược Vương Cốc vĩnh viễn, c.h.ế.t cũng phải chôn ở đó.

Ta hiểu phụ thân, ông sẽ không để mẫu thân chết, cũng sẽ không để mẫu thân một mình ở Dược Vương Cốc.

Trong cung có lẽ chỉ còn lại một mình ta, ta muốn thanh kiếm có thể hàng yêu diệt ma của Tống Ly, có nó, ta sẽ không sợ nữa, mẫu thân và phụ thân cũng có thể yên tâm mà đi.

Sau này, ta không có kiếm gỗ đào, một mình cũng đã trải qua nhiều năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tống Ly, ta đã lớn rồi."

Ta nhìn vẻ tươi cười trên mặt hắn dần biến mất, đôi mắt hoảng hốt và bối rối nhìn ta, giống như một đứa trẻ vậy.

Ta chầm chậm đi tới, đứng bên cạnh hắn, nhìn cung cấm trùng trùng điệp điệp này. 

Tổ phụ của Tống Ly phóng một mồi lửa đốt cháy gần hết hoàng cung, tổ phụ ta và phụ thân đã tu sửa nhiều năm, ngói son tường đỏ, không biết còn giữ được dáng vẻ ngày xưa nữa không.

"Tống Ly, hồi nhỏ lần đầu tiên ta gặp chàng, đã nói với mẫu thân ta rằng muốn đưa chàng về cung làm vợ, mẫu thân ta nói được được, nói chàng nhìn có vẻ điềm đạm cẩn thận, lại rất chu đáo, ta là người thô lỗ, có một người vợ như vậy chẳng phải là rất tốt sao?

Ta nghe mẫu thân đồng ý, biết phụ thân đương nhiên cũng sẽ đồng ý, trong lòng vui mừng khôn xiết.

 Ta có một chiếc hộp, những thứ tốt mà phụ thân và mẫu thân cho đều đựng trong đó, ta đã nghĩ, đợi khi ta lấp đầy chiếc hộp đó, thì sẽ thành thân với chàng, chiếc hộp đó chính là sính lễ ta dành cho chàng.

Sau này chàng đi, phụ thân và mẫu thân ta cũng đi, chiếc hộp đó đến giờ vẫn chưa được lấp đầy.

Thế nhưng sau này chàng tìm đến, nói muốn thành thân với ta, chàng đã không còn là Tống Ly của hồi nhỏ nữa, nhưng khi nhìn thấy chàng, ta đã quyết tâm muốn gả cho chàng.

Chàng có tin vào tình yêu sét đánh không? Khi đó, chàng đứng dưới tường cung, thẳng tắp chỉnh tề, khóe miệng nở một nụ cười rất tươi, nhưng nụ cười đó lại không đến được tận đáy mắt.

Nhưng ta rất vui, nhìn thấy chàng là ta thấy rất vui, ta biết thù xưa hận cũ, ta biết hết tất cả mọi chuyện, nhưng ta chính là muốn có một người như Tống Ly.

Thúc phụ và Thái phó đều đến khuyên ta, nhưng ta lại một lòng muốn thành thân với chàng.

Được gả cho chàng, ta cũng rất vui mừng."

Ta hà hơi, xoa xoa hai bàn tay.

Nói những lời này, dường như đang nói chuyện của người khác, bản thân ta tựa hồ đã sớm kiên cố không thể phá vỡ, đao thương bất nhập, không vui không buồn.