Bạch Nguyệt Quang Của Ta Là Thái Nữ

Chương 3



Từ đó, ta và hắn đã sống cái gọi là đời sống phu thê. Hắn có hơn nửa tháng ở trong đạo quán, số ngày còn lại mới ở lại trong cung.

Ngày ngày ta sống trong khổ sở, còn hắn lại ung dung tự tại.

Tử Đồng luôn bảo ta nên quản hắn.

 Hắn là một người sống, có suy nghĩ của riêng mình, có những việc muốn làm, ta làm sao quản được hắn đây?

Ta sống trong cung này đã đủ ngột ngạt rồi, chẳng lẽ lại muốn hắn cũng giống ta mà sống một cách ngột ngạt sao?

Mỗi khi hắn trở về, thích nhất là nằm trên mái điện để phơi nắng.

Ta rất thích nghe hắn nói chuyện, dù là chuyện tầm thường đến mấy, qua miệng hắn nói ra đều trở nên thú vị lạ thường.

Hắn đã đi khắp nam bắc giang sơn, những điều hắn nói đều là những thứ ta chưa từng biết.

Cứ thế lại trôi qua hơn hai tháng, ta vẫn chưa có thai, bèn mời thái y tới khám, ta không có bệnh, vậy thì là hắn có bệnh rồi.

Ta bèn sai nội quan lên núi tìm hắn, nội quan trở về nói với ta, sư muội của hắn bị trọng thương, nên hắn không thể về được.

Ta ngồi xổm dưới mái hiên, hoàng hôn hôm đó đẹp vô cùng, nhưng lại không có ai cùng ta ngắm. Bỗng nhiên, ta cảm thấy cô đơn vô cùng.

Cả tháng đó, hắn không hề trở về, đến khi hắn trở lại, thì đã là mùa thu.

Trong cung tổ chức tiệc Trung Thu, ta uống hơi nhiều, khi yến tiệc tan, ta cho người hầu lui ra hết, một mình ngồi trong Ngự Hoa Viên cho tỉnh rượu.

Vầng trăng trên trời to tròn vô cùng, ta khai tâm từ năm ba tuổi, học đều là Tứ Thư Ngũ Kinh, phép tắc trị quốc.

Thái phó già luôn nói ta còn giỏi hơn cả phụ thân, có tài của đế vương, nhưng trời cao biết, ta một bài thơ cũng không làm cho ra hồn.

Ví như lúc này, muốn ca ngợi vầng trăng tròn, chỉ có thể dùng từ ngữ "to đùng" thế này.

Ta yêu náo nhiệt, nhưng náo nhiệt trong cung lại khác với những nơi khác, nếu ta nói muốn xem náo nhiệt, người khác sẽ luôn tận tụy diễn một màn náo nhiệt cho ta xem.

Nhưng những cảnh náo nhiệt này không xuất phát từ chân tình, nên đ.â.m ra vô vị.

Có lẽ tuổi tác đã lớn, nên ta lại thích những thứ chân thật, giản dị hơn.

Tống Ly trở về, mang cho ta bánh trung thu của Bạch Vân Quan.

Không đẹp bằng bánh trong cung, nhưng lại ngon hơn bánh trong cung.

Hắn vẫn mặc bộ đạo bào cũ, xám xịt một màu, ngay cả những chiếc đèn lồng đỏ rực trong cung cũng không soi cho hắn thêm phần sáng sủa.

"Sư muội của chàng đã đỡ hơn chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vâng, đã tốt hơn nhiều, đa tạ điện hạ quan tâm."

"Nàng ấy tốt rồi, thì chàng cũng tốt rồi, vậy thì quá hay."

Ta đứng dậy phủi vụn bánh trung thu trên quần áo, nhìn hắn mà mỉm cười.

"Điện hạ có ý gì?"

 Hắn  bỗng đứng dậy nắm lấy cổ tay ta, ánh mắt tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

Đây mới là Tống Ly thật sự, cái Tống Ly vui đùa cùng ta, vẽ lông mày, mặc y phục cho ta, trêu chọc ta đỏ mặt tim đập, đều là hắn diễn mà thôi!

"Ta không ngốc."

Ta nhẹ nhàng rút tay về, lòng bàn tay hắn ấm áp, là một nhiệt độ vô cùng dễ chịu.

"Ai mà chẳng ca ngợi điện hạ có hoài bão lớn, Đại Ngu đã có thế thịnh vượng? Nếu điện hạ là kẻ ngốc, thì trên đời này chẳng còn ai thông minh nữa."

Trong lời nói của hắn  mang theo ý châm chọc.

"Rượu cũng đã tan, nên về thôi. Chàng về đạo quán, hay không về?"

"Điện hạ muốn ta về sao?" hắn nhếch môi cười, cúi người nhìn ta, chúng ta ở quá gần, hơi thở quấn quýt.

"Không muốn, ta muốn gối đầu lên cánh tay chàng mà ngủ, như vậy mới có thể ngủ ngon hơn."

Ta lùi lại một bước, nhìn hắn mà nói một cách vô cùng nghiêm túc.

Hắn sững sờ một lúc, nhưng rồi lại đưa tay nắm lấy ta, cùng đi về tẩm cung.

Ta đi sau hắn nửa bước, nhìn tấm lưng thẳng tắp của hắn, bước chân không nhanh không chậm, chân hắn dài, đó là dáng vẻ nhường nhịn.

"Hôm nay là trung thu, đạo quán náo nhiệt không?"

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

"Chàng vui không?"

"Ừm."

"Ta lại không vui lắm, vì chàng không ở đây, không có ai giúp ta chắn rượu, ta uống hơi nhiều, có chút say rồi, vậy nên Tống Ly, chàng hôn ta một cái, ta sẽ tỉnh rượu."

Hắn  quay đầu nhìn ta, khóe môi có nụ cười, nhưng đôi mày lại nhíu lại.