Bạch Nguyệt Quang Của Ta Là Thái Nữ

Chương 4



"Điện hạ đang đùa sao?" hắn  hỏi ta.

"Ừm, không buồn cười sao?" hắn chưa từng hôn ta.

Ta cũng chưa từng nói chuyện như vậy với người khác, ta nói nghiêm túc như vậy, sao có thể là đùa được?

Hắn  rõ ràng biết không phải, nhưng vẫn hỏi như vậy, haizz!

"Tống Ly, hôm qua ta đến Hàn Lâm Viện, vừa hay nghe Hứa Hàn Lâm nhắc đến Vương Duy.

 Xuất thân thế gia, tài hoa ngút trời, công chúa Ngọc Chân cũng yêu thích hắn  ta, nhưng hắn  ta lại từ chối công chúa, về nhà cưới thanh mai trúc mã của mình là họ Thôi.

Dã sử đồn rằng công chúa Ngọc Chân cả đời chỉ yêu một mình Vương Hữu Thừa, nhưng yêu thì có ích gì?

 Nàng có thể cho hắn ta chỉ là tiền bạc, quyền thế, nhưng Vương Hữu Thừa xuất thân từ Thái Nguyên Vương thị, e rằng hắn ta chẳng thiếu những thứ đó đâu nhỉ?

Ngọc Chân không giữ được hắn ta, hắn ta sớm muộn gì cũng phải đi, bởi vì những gì nàng có thể cho, hắn ta đều chẳng thèm.

Những gì hắn ta trân trọng, lại đều ở trên người người khác.

Hứa Hàn Lâm nói với ta, trên đời này khó khăn nhất chính là tình cảm nam nữ.

Ta cũng thấy chuyện này quả thật khó khăn nhất.

Hắn  không đáp lời, chỉ im lặng bước đi.

"Tống Ly, thanh kiếm gỗ đào của chàng đâu? Chẳng phải có thể hàng yêu diệt ma sao? Nếu một ngày nào đó chàng phải đi, hãy để nó lại cho ta nhé!"

"Tống Ly, chàng ngâm một bài thơ về trung thu cho ta nghe đi!"

"Điện hạ ồn ào quá, ta đã nói khi nào sẽ đi đâu?"

"Ta đoán thôi."

...

Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Từ ngày đó, hắn rất ít khi rời cung. 

Trong cung vắng vẻ, hắn dành phần lớn thời gian ở Ngự Hoa Viên, hoặc là múa kiếm, hoặc là đọc sách.

Lúc ta rảnh rỗi, sẽ trò chuyện cùng hắn, đôi khi bận rộn, đến cả thời gian cũng quên mất.

Đợi khi ta trở về tẩm cung, hắn đã sớm ngủ rồi.

Dưới mắt hắn cũng có một quầng thâm đen, ta biết trong lòng hắn có chuyện.

Ta chỉ lặng lẽ chờ đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông, vừa hay là ngày mười một tháng mười.

Nửa đêm, Tống Ly khăng khăng đòi đưa ta đi xem tuyết.

Ta khoác áo choàng đỏ, trừ ngày thành thân, ta chưa từng mặc màu đỏ nữa.

Hắn  luyện võ, trên người vẫn là bộ đạo bào cũ.

Ta cho thị vệ lui ra, cùng hắn đứng dưới mái hiên ngắm tuyết.

Tuyết không lớn, như những hạt muối, đèn lồng chiếu vào, phủ một lớp mỏng màu đỏ.

Hắn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu đứng đó, cổ trắng nõn thon dài.

Hắn cao hơn ta, ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

"Tống Ly, trời lạnh phải mặc thêm áo, đến giờ phải ăn cơm, chàng đã đi khắp non sông rồi, thì hãy sống một cuộc sống an ổn đi!"

Hắn rút chiếc trâm gỗ cài tóc, cúi đầu kéo ta vào lòng, đầu trâm nhẹ nhàng đ.â.m vào n.g.ự.c trái của ta.

Phần bọc sắt ở đầu trâm vừa sáng vừa sắc nhọn.

Hắn hơi dùng sức, muốn dùng cây trâm này để g.i.ế.c ta.

Ta biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, ngay từ khi Thái phó già và thúc phụ ta ngăn cản ta cưới hắn, ta đã biết rồi.

Chỉ là ngày này đến muộn hơn ta tưởng tượng một chút mà thôi!

Cây trâm lại đ.â.m sâu thêm hai phần, ta cau mày, có lời muốn nói với hắn.

Hắn  nhìn ta với vẻ mặt vô cảm, không vui không buồn, giống hệt như những bức tượng trong đạo quán.

Ta giơ tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đưa tờ giấy trong tay cho hắn.

"Sau này, hãy sống cho tốt đi! Gánh vác chuyện cũ quá mệt mỏi rồi."

Ta lẩm bẩm nói.

Tay hắn không hề tiến thêm một phân nào nữa, cây trâm kia cũng không rút ra, cứ cắm ở n.g.ự.c ta như vậy.

Hắn cầm lấy tờ giấy ta đưa, nắm chặt trong tay.

"Chàng đi đi!" 

Ta siết chặt áo choàng trên người, nhìn hắn, muốn cười với hắn, nhưng lại không thể cười nổi.