Nhưng mà sự sống của hắn, có thể cầm cự bao lâu đây?
Phong ba bão táp nổi lên, trong căn phòng của Nhất Dạ xảy ra một trận mưa tanh gió máu.
Lam nghiến răng thầm thủ, thiếu niên thật khiến người ta đau đầu.
Tuy Nhất Dạ đã trúng độc đến mức bản thân gần như kiệt quệ, lại chịu chi phối của mê dược, nhưng thực lực của thiếu niên lại mạnh mẽ đến kinh người.
Nhưng dù sao sức người không chống nổi thiên mệnh.
Cuối cùng, Lam cũng tìm ra cơ hội.
Nhân lúc thiếu niên sơ ý, một ám khí ẩn kịch độc lao tới, ghim chuẩn xác vào Vân Mặc đang được Nhất Dạ gắng sức bảo vệ.
Máu lan ra nhiễm đỏ y phục trắng thuần của cô nương xinh đẹp.
Nhất Dạ hoảng loạn đến gần Vân Mặc, kiểm tra hơi thở của nàng.
Nàng đã chết.
Kịch độc ẩn trong ám khí, một khi ai đã trúng phải, sẽ lập tức c.h.ế.t đi.
Trước mắt Nhất Dạ, một mảnh tối đen.
Bên tai hắn, hàng ngàn những âm thanh quay cuồng, đau thương vụn vỡ, sụp đổ trong nháy mắt.
Hắn nghe trái tim mình tan thành nghìn mảnh, nghe lí trí của hắn như được phá tan phong ấn, từng đợt từng đợt nổi lên cuộn thành bão tố cuồng phong.
Ánh sáng duy nhất của hắn, đã biến tan mất rồi.
Đau đến lóc xương xẻ thịt, đau đến tê tâm liệt phế, cũng không thể diễn tả cảm xúc vỡ nát của hắn lúc này.
Tâm ma được kìm nén, cứ thế bộc phát ra ngoài.
Cả người hắn điên dại như ác thú.
Đôi mắt hắn giăng đầy tơ máu, thân ảnh tỏa ra sát khí lạnh lẽo c.h.ế.t chóc kinh người.
Ngay khi Lam thở phào vì kết thúc nhiệm vụ, hắn bèn cố gắng tìm thời cơ lẩn trốn, mà hắn chẳng ngờ, chờ đợi hắn, chính là tử hình thảm khốc nhất.
*****************************
Vân Mặc cảm giác đột bản thân chịu đựng một trận đau đớn khủng khiếp, sau đó cả người nàng đột nhiên nhẹ nhàng phiêu dạt, trôi nổi như những áng mây xa xôi.
Tại bệnh viện trung ương, một cô gái đang say ngủ bỗng nhẹ nhàng mở mắt.
Giống như đã trải qua biết bao biến cố, nhưng khi tỉnh giấc mọi thứ đều hóa hư không.
Ánh mắt của nàng trống rỗng vô hồn, dường như nàng đã quên hết thảy về một chuyện gì quan trọng, lúc cố gắng nhớ lại chỉ thấy da đầu đau đớn tê dại.
Có tiếng "cạch", một người phụ nữ đẩy cửa phòng bước vào.
Diệp Nhu Thanh đến thăm Vân Mặc như thường lệ, nhưng hôm nay điều khiến cô kinh ngạc là, Vân Mặc đã tỉnh rồi.
Đôi mắt của Vân Mặc trống rỗng vô hồn, nàng nhìn cô rồi khẽ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- "Chị Diệp, sao em lại ở đây?".
*************************
Ngoài khung cửa sổ, ánh nắng dịu nhẹ tinh khôi đến vô ngần.
Nắng ấm áp mơn man phủ lên cơ thể cô gái đang ngơ ngác, đậu trên đôi mắt ướt sũng đến tội nghiệp của nàng.
Thời gian dường như quay cuồng!
Những tiếng rít gào của gió vang vọng, bi ai oán thán, mang theo nhung nhớ, lại thổn thức bồi hồi.
Mộng ảo đan xen, một lần ngoảnh lại, ngỡ là vạn năm.
Nơi ấy, sắc màu tang thương, tiết trời lạnh lẽo, gió hòa cùng tuyết ngân vang những bài ca bất tận.
Khung cảnh như ẩn hiện trước mắt nàng, dường như thân quen, mà lại cực kì xa lạ...
Mê Truyện Dịch
Khi ấy, một số người lính trên người đầy những vết thương xanh tím, mang theo hơi thở yếu ớt xin được cầu kiến vị nguyên soái Tây Nhung.
Sau khi xác nhận rằng những người lính ấy quả là lính cũ của Tây Nhung bị Đại Yến nhốt làm tù binh, vị nguyên soái đồng ý cho họ vào triệu kiến.
- "Bẩm nguyên soái, chúng thần nhân lúc Đại hoàng tử của Đại Yến chết, người người hỗn loạn mà chạy thoát trở về.
Nếu nguyên soái dùng người không nghi, chúng thần biết có một lối vào Vũ Thành, tối hôm nay bên Vũ Thành phát tang, chúng thần xin tình nguyện dẫn đường để lập lên công lớn!"
Một lúc sau thám tử đi dò la tin tức xuất hiện, mật báo với vị nguyên soái rằng đại hoàng tử của Đại Yến đã trúng độc mà chết, cờ trắng để tang đang phủ khắp Vũ Thành.
Vị nguyên soái cười lớn, quả nhiên là trời giúp ta! Đêm nay không chớp cơ hội Vũ Thành phát tang mà cướp thành, còn đợi đến bao giờ nữa?
Sau đó, phong cảnh đột nhiên thay đổi.
Đêm ấy, đoàn binh lính của Tây Nhung cực kì hung bạo, cầm đầu là vị nguyên soái tiến vào Vũ Thành.
Chẳng ngờ, trong thành im lặng như tờ.
Sau đó, tên rơi như mưa.
Đoàn binh lính của Tây Nhung bị vây phục.
Vị nguyên soái của Tây Nhung hoảng hốt, hắn lại mắc bẫy mất rồi! Hắn muốn quay ngựa trở lại, nhưng đã không còn kịp nữa.
Quân lính Đại Yến đổ ra, cầm đầu là một thiếu niên xinh đẹp mặc áo giáp bạc.
Gương mặt thiếu niên trắng bệch nhưng yêu dị, trên người toả ra hơi thở c.h.ế.t chóc, tàn bạo nhưng vạn phần cao lãnh của bậc đế vương.
Áo giáp bạc của thiếu niên còn chói mắt hơn tuyết trắng, thiếu niên cưỡi ngựa đi đến đâu, người người gục xuống, m.á.u chảy như suối.
Máu nhuộm đỏ áo giáp bạc của thiếu niên, mà thiếu niên vẫn điên cuồng c.h.é.m g.i.ế.c tắm trong biển máu, biến màu tuyết trắng trở thành đỏ tươi yêu dị.
Khát m.á.u tàn độc.
Dã man đến như vậy, tuyệt tình lãnh khốc đến như vậy!