Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 52: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Đó là những từ mà người ta có thể hình dung về thiếu niên.

Trận chiến đó, toàn bộ binh lính của Tây Nhung không một ai sống sót.

Một con quạ đen mắt đỏ bay tới đậu trên vai thiếu niên.

Sau đó, nó đậu vào bàn tay trắng gầy của hắn, để hắn tùy ý v**t v* đùa nghịch.

Ánh mắt thiếu niên hờ hững lạnh nhạt mà quét qua cảnh tượng trước mặt.

Đó là một cảnh tượng tàn khốc.

Máu chảy thành sông, xác c.h.ế.t chồng chất khắp nơi, không khí bao trùm mùi tanh nồng của máu, nếu như người thường sớm đã bị không khí đó làm cho ngạt thở đến điên cuồng giãy giụa, thì thiếu niên lại cực kì thong dong bình thản, đáy mắt hắn lóe lên tia sáng màu bạc, hắn dường như còn cười.

Ma khí của những xác c.h.ế.t đột nhiên bay lên, tích tụ lại trong không trung ngày càng nhiều, có lẽ muốn nghiền nát thiếu niên quỷ lệ trước mắt.

Chỉ là ma khí dữ tợn muốn nhào tới nuốt chửng thiếu niên, lại bị hắn ăn tươi nuốt sống trở lại.

Trận chiến đó, là khởi nguồn của truyền thuyết kể về vị bạo quân được ví như binh khí trời đất kết thành, trăm trận trăm thắng.

Trái tim Vân Mặc đập điên cuồng.

Nàng ôm ngực, cảm thấy đau đớn khó chịu đến vô cùng.

- "Vân Mặc, em sao vậy?"

Diệp Nhu Thanh siết lấy bả vai nàng, cô không hiểu vì sao, sắc mặt Vân Mặc lại đột nhiên tái nhợt như sắp chết.

- "Bác sĩ!!! Có bác sĩ ở đây không, làm ơn...!!!"

Diệp Nhu Thanh hốt hoảng ra ngoài tìm bác sĩ, trong khi đó, Vân Mặc cắn chặt môi cho đến khi môi bật máu, nàng ngửi được mùi tanh nồng, thần trí cũng dần hồi phục trở lại.

Mê Truyện Dịch

Thiếu niên quỷ lệ nàng thấy là ai?

Hay chẳng qua đó chỉ là sản phẩm của một giấc mộng hoang đường?

Cho đến khi Diệp Nhu Thanh cùng bác sĩ vào phòng, sắc mặt Vân Mặc không còn tái nhợt như trước.

Bác sĩ khám cho Vân Mặc, kết luận rằng cơ thể nàng không còn đáng ngại, chỉ là hơi suy yếu một chút thôi.

Vốn dĩ Diệp Nhu Thanh muốn Vân Mặc nằm ở bệnh viện thêm ít ngày, nhưng Vân Mặc muốn được về nhà.

Trước sự cố chấp của nàng, Diệp Nhu Thanh đành đồng ý.

Khi hai người họ đi ra khỏi bệnh viện, Vân Mặc khẽ hỏi.

- "Chị Diệp, là em đột nhiên ngất đi sao? Em đã ngủ bao nhiêu lâu rồi?"

- "Tròn một tuần."- Diệp Nhu Thanh cất lời.-"Dự án 《Hoàng quyền đế vương》 vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, thật may là em tỉnh lại kịp thời."

Đột nhiên, bầu trời xám xịt.

Rõ ràng vừa mới mấy phút trước, nắng còn tràn ngập chảy khắp nhân gian, vậy mà mấy phút sau đó, thời tiết bỗng nhiên biến đổi.

Có lẽ, trời có dấu hiệu sắp mưa.

Diệp Nhu Thanh nhíu mày.

Hôm nay, đã có rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra, chúng đều không tốt chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô bảo Vân Mặc.

- "Em chờ chị ở đây nhé, chị đi lấy xe."

- "Dạ vâng."

Vân Mặc ngoan ngoãn gật đầu.

Diệp Nhu Thanh vừa khuất bóng, trời liền đổ mưa.

Thân ảnh Vân Mặc yếu ớt, nàng an tĩnh đứng ở hành lang đợi người, khẽ ngước nhìn làn mưa rơi.

Một cơn gió nhẹ quét qua người nàng, khiến cơ thể nàng chợt run rẩy.

Không gian dường như mờ ảo đi, rất dễ làm con người ta sinh ra ảo giác.

Vân Mặc bỗng cảm thấy có ai đó đang gắt gao nhìn mình.

Nàng liền ngoảnh lại, bèn bắt gặp một chàng trai đứng trong mưa.

Chàng trai ấy cầm ô, mái tóc đen dài tùy ý tung bay trong gió.

Trên người khoác bộ quần áo tối màu, cơ thể thấm đẫm hương vị màn đêm thanh thuần, lạnh lùng cô độc đứng một góc.

Cảnh tượng này, dường như lặp lại.

Khi ấy, thiếu niên u ám từng bước tiến về phía thiếu nữ xinh đẹp, kiên nhẫn chờ đợi sự quay đầu của nàng.

Nhưng khoảng cách xa ngỡ vạn năm giữa họ, đâu phải chỉ ngăn cách bởi gió mưa bão tuyết?

Kí ức ngàn năm về trước đã trôi theo gió, tan vào tuyết tự bao giờ.

Sau đó, một chiếc ô tô xuất hiện trước Vân Mặc, cửa xe bật mở.

Diệp Nhu Thanh cầm ô bước xuống.

Cô dịu dàng mỉm cười.

- "Vân Mặc, chúng ta đi thôi."

Vân Mặc ngoan ngoãn gật đầu, bước vào trong xe.

Đến khi nàng không kìm được ngoảnh lại phía sau, hình bóng chàng trai đã biến mất.

Vân Mặc thở dài nhắm mắt lại, đột nhiên bên tai vang lên những lời trầm thấp nỉ non của một thiếu niên.

Giọng nói của hắn cám dỗ mê hoặc người khác như ma chú, khiến trái tim Vân Mặc đập điên cuồng theo tiết tấu của hắn.

Chỉ tiếc lời nói của thiếu niên, đã bị tiếng mưa che đi mất.

Tâm hồn Vân Mặc lạc lối khô cằn vì bi ai, nếu như tất cả chỉ là ảo giác, tại sao cảm xúc của nàng lại chân thật đến khắc cốt ghi tâm thế này?

Thời gian lặng lẽ xoay ngược, giai thoại kể rằng, trong lịch sử Đại Yến từng tồn tại một vị hoàng đế là minh quân ngàn đời.

Nhưng đến khi vén màn bí mật nơi cung cấm, vị hoàng đế ấy trở thành một thiếu nữ tuyệt sắc.

Nàng mang theo trái tim si tình cuồng nhiệt, cứ thế triệt để yêu điên dại một nam nhân thần bí.

Vì hắn, nàng bị thiên hạ nguyền rủa trách móc.