Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 54: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Ám vệ của thiếu niên bạo quân nhận được tin dữ, nóng lòng sắp c.h.ế.t đến mức quên đi quy củ, xông thẳng vào tẩm cung của thiếu niên mà khẩn thiết bày tỏ.

- "Tâu bệ hạ, quân phản loạn sắp tiến vào hoàng cung rồi!".

Thiếu niên bạo quân có thể cao quý tại thượng đến ngày hôm nay, đương nhiên năng lực hắn không phải tầm thường.

Người dạy bảo hắn là vị tổng quản thái giám thâm sâu khó lường ngày nào, khiến bản thân hắn từ khi ra đời đã có lệ khí quỷ dị, qua rèn luyện từ trong tử ngục, sát khí càng thêm nặng nề.

Sau khi thái giám tổng quản quyết định ở ẩn, liền trao lại quyền lực ngầm vào tay hắn.

Chỉ trong một năm, chẳng rõ đã hóa điên hay phát rồ, hoặc là do cai quản tàn khốc của bạo quân, thế lực hắn nắm trong tay đã mạnh, nay càng mở rộng mạnh mẽ.

Lực lượng quân phản loạn của Hạ Nhã Tịch, đã là cái gì?

Chẳng qua giống như đám kiến yếu ớt, thiếu niên bạo quân chỉ cần giơ tay, đã dễ dàng nghiền vụn tất cả.

Nhưng mà...thiếu niên bạo quân cứ để mặc cho bọn chúng hoành hành...Ám vệ trưởng đi bên cạnh tổng quản thái giám nhiều năm, nay đã phục vụ cho thiếu niên không khỏi sốt ruột.

Thiếu niên bạo quân không có động tĩnh nào kháng cự, y sao có thể trơ mắt nhìn ngôi vương của chủ nhân mình sắp mất được đây?

Vì vậy, y đã phạm vào cấm kị.

Y bước vào tẩm cung của bạo quân, tự ý trái lệnh của hắn.

Bạo quân lạnh nhạt ném chiếc chén lưu ly xuống đất, mảnh vụn văng ra tứ phía.

Sau đó hắn hờ hững ngồi trên long ỷ, nhìn không ra hờn giận.

Thời tiết đã lạnh giá nay càng u ám vạn phần.

Đến bây giờ ám vệ trưởng mới ý thức được hiểm nguy.

Y cực kì sợ hãi, nhớ đến những hình phạt b**n th** mà thiếu niên bạo quân nghĩ ra tra tấn người sống không bằng chết, y run rẩy quỳ xuống tạ tội.

Bao nhiêu năm phục vụ thiếu niên bạo quân, chỉ đổi lấy một câu nói tàn khốc định đoạt kết cục của y.

- "Lăng trì hay tự vẫn, ngươi chọn đi."

Ám vệ trưởng hiểu, có lẽ thiếu niên bạo quân nghĩ đến y đã phục vụ hắn cùng vị tổng quản thái giám bao năm, mới cho phép y được quyền lựa chọn cái chết.

Y nở nụ cười nhạt, không biết cảm thấy may mắn hay bất hạnh.

Sau đó, y rút kiếm đ.â.m cổ tự vẫn.

Bạo quân phất tay một cái, lập tức có người đến dọn dẹp xác chết, sau đó, một ám vệ khác đưa một nữ tử vào diện kiến hắn.

Nữ tử từng xinh đẹp vô song nay bị tra tấn thảm hại không ra dáng hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vị nữ tử này chính là người duy nhất thoát khỏi đêm thảm sát của bạo quân.

||||| Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! |||||

Lệ phi - người từng là quả tim nhỏ của tiên hoàng.

Trước kia xinh đẹp kiêu sa đến bao nhiêu, thì hiện nay thảm hại thấp hèn đến bấy nhiêu.

Bạo quân dịu dàng v**t v* thanh kiếm, hắn cong môi lạnh nhạt nói.

- "Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất! Nói, là ai dám g.i.ế.c nàng?"

Một con mắt của Lệ phi đã bị mù, chỉ còn một con mắt khác le lói nhìn thấy ánh sáng, bà ta ngẩng đầu nhìn thiếu niên bạo quân điên cuồng, tự nhiên cười lớn.

Mê Truyện Dịch

Hay cho một người như hắn, đến cuối cùng ngu ngốc y như phụ mẫu hắn vậy, rơi vào lưới tình, càng vẫy vùng càng bị mắc kẹt, không sao thoát nổi hai chữ "tình yêu".

- "Hahaha, là ai g.i.ế.c có khác gì nhau? Gia tộc Tô Văn vốn bị tiên hoàng ban lệnh chu di cửu tộc, nàng ta là nữ nhi của gia tộc, đương nhiên phải chết.

Hơn nữa dối trên lừa dưới, nữ cải nam trang, tội càng thêm nặng, xứng đáng bị giết."

Ngược lại dòng thời gian khi ấy, gia tộc Tô Văn có bao nhiêu phong quang vô hạn, kiêu ngạo như ánh mặt trời ban trưa, người người kính ngưỡng, bỗng chỉ vì mưu phản bất thành mà cả gia tộc sụp đổ trong nháy mắt, nhận án cửu tộc chu di.

Tô Văn Thanh là tiểu "thiếu gia" của gia tộc Tô Văn, muốn gió gọi gió, muốn mưa được mưa, là vị "thiếu gia" cao quý nhất ở kinh thành năm ấy.

Đến khi xảy ra chuyện lớn, người từng là thừa tướng đương triều, đồng thời là phụ thân của Tô Văn Thanh tìm được đường sống trong cõi chết, để nàng ta giả thái giám vào cung hầu hạ Đại hoàng tử Lý Nhất Dạ, gửi gắm hi vọng khôi phục lại gia tộc Tô Văn.

Sự việc năm ấy, vốn dĩ đã bị chôn vùi.

Đến bây giờ, tất cả lại được phơi bày nơi ánh sáng.

- "Nàng không phải là Tô Văn Thanh."

Thiếu niên bạo quân lạnh lùng trả lời.

Nàng không phải là con khổng tước ngu xuẩn kiêu ngạo ấy, bởi vì, nàng là Vân Mặc.

Tô Văn Thanh cay nghiệt, ác độc nguyền rủa hắn thì Vân Mặc lại dịu dàng, thương tiếc hắn.

Không, phải nói trong cuộc đời hắn, chỉ duy nhất Vân Mặc thương tiếc hắn mà thôi.

Vì vậy, dù nàng không yêu hắn, thì đã có sao?

Thân thế thực sự của nàng, nếu như nàng không muốn nói, hắn sẽ chờ đợi.

Chỉ tiếc, hắn chờ chẳng kịp, thì mối liên hệ giữa nàng và hắn là cơ thể của Tô Văn Thanh, đã c.h.ế.t mất rồi.