Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 55: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Sau giây phút ấy, hắn nổi tâm ma, tàn nhẫn c.h.é.m tên sát thủ thành đống bùn.

Sau đó hắn ngất đi vì kịch độc bạo phát trong người, cơ thể thoi thóp hơi tàn.

Vị thái giám tổng quản kia đã xuất hiện kịp thời, cho hắn uống giải dược.

Khi tỉnh dậy, hắn quên hết về Vân Mặc, nhưng linh hồn trong cơ thể cứ điên cuồng gào thét, hắn cảm thấy mình đã quên thứ gì đó cực kì quan trọng, nhưng thử cố gắng nhớ chỉ cảm nhận cơn đau đầu khủng khiếp.

Tuy nhiên, lý trí lạnh lùng không đủ ngăn cản sự điên cuồng của trái tim.

Hắn muốn nhớ lại Vân Mặc, cho dù quyết định ấy phải trả giá bằng mạng sống của hắn.

Mỗi lần tìm lại một chút kí ức về nàng, hắn đều chịu sự giày vò tra tấn dữ dội cả về thể xác lẫn tinh thần.

Những lúc tạm thời quên đi nàng, hắn sẽ giống như cỗ máy g.i.ế.c người, lao vào c.h.é.m g.i.ế.c để mong muốn lấp đầy sự trống rỗng vô tận trong tim.

Nhưng càng chìm trong c.h.é.m giết, hắn càng thống khổ.

Mê Truyện Dịch

Đến khi tìm được chút kí ức, sự trống rỗng bắt đầu được lấp đầy, nhưng lại mang theo đau đớn như muốn cắt da xẻ thịt.

Cuộc sống của hắn, cứ tiếp diễn như thế.

Thời gian bắt đầu đếm ngược.

Hắn hiểu, cho đến khi hắn hoàn toàn nhớ hết về Vân Mặc, thì cũng là lúc hắn sẽ chết.

Hắn không còn nhiều thời gian nữa rồi.

- "Nói, là ai??"

Lệ phi cười cười, bà ta đương nhiên biết sát thủ đó là gián điệp bên nào.

Nhưng thứ mà bà ta khát vọng nhất không có được, thì thiếu niên bạo quân cũng đừng mong có được.

Hoàng quyền trước mắt, đẹp đẽ bao nhiêu, nhưng tựa như phù dung sớm nở tối tàn, bao lần tiến vào giấc mộng của Lệ phi.

Bà ta vĩnh viễn chỉ có thể ngắm nhìn nó, lại không có cách nào nắm được nó triệt để trong tay.

Đã như vậy, thì tất cả đều cùng c.h.ế.t đi.

Bạo quân tự tay cầm kiếm, tiến về phía Lệ phi.

Một kiếm đ.â.m xuống.

Lệ phi nghiến răng chịu đựng đau đớn, sau đó mở miệng khiêu khích bạo quân.

- "Hahaha, Lý Nhất Dạ, ngươi mới đáng thương ngu ngốc làm sao! Đã như vậy, ta nguyền rủa các ngươi đời đời kiếp kiếp, âm dương ly biệt..."

- "Gặp gỡ ngươi, là bất hạnh lớn nhất của nàng! Bởi vì nàng thương tiếc ngươi, nên nàng mới nguyện ý ở bên ngươi...Lý Nhất Dạ, không phải ai khác, ngươi mới là kẻ đã g.i.ế.c nàng!"

Từng lời của Lệ phi như nhát đ.â.m d.a.o cứa tàn nhẫn xuyên vào trái tim của hắn, khiến trái tim hắn đau thấu vụn vỡ đến đầm đìa m.á.u tươi.

Thần trí của thiếu niên bạo quân khi nghe những lời của Lệ phi trở nên hỗn loạn.

Từng kí ức chậm rãi ùa về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không phải, hắn không g.i.ế.c nàng...Hắn đã cố gắng bảo vệ nàng, hắn yêu thương trân quý nàng còn chưa hết...

- "Chính là ngươi ích kỷ, biết rõ bên người bao hiểm nguy nhưng vẫn cố chấp muốn nàng ở bên...Hahaha, Lý Nhất Dạ, ngươi mới tội nghiệp ngu ngốc làm sao, đến người mình yêu còn chẳng bảo vệ được..."

Không phải, hắn đã cho nàng cơ hội duy nhất.

Là chính nàng lựa chọn, nàng đã hứa, tự nguyện ở bên cạnh hắn...

Nhưng còn gì đau khổ hơn, tàn nhẫn hơn khi không thể bảo vệ được người mình yêu?

Đôi mắt hổ phách của thiếu niên bạo quân ẩn ẩn ưu thương thống khổ cùng tàn độc lãnh khốc.

Lệ phi càng buông lời cay nghiệt, động tác tra tấn của Nhất Dạ càng tàn nhẫn.

Cũng chẳng biết giữa hai người, rốt cuộc là ai đang tra tấn ai?

Cho đến khi Lệ phi tắt thở, Nhất Dạ cũng nôn ra một trận m.á.u tươi.

Cái chết, cuối cùng đã tới.

Hắn còn muốn cả thiên hạ chôn cùng nàng, nhưng trời cao chưa bao giờ đứng về phía hắn.

Bên ngoài, tuyết phủ đầy nhành mai.

Mùa đông giá rét, có bao nhiêu loài hoa được như hoa mai, mặc gió mưa bão tuyết mà kiêu ngạo vươn mình nở rộ?

Hắn bất chợt nhìn thấy hình ảnh năm ấy, bên cạnh ổ mai là hồ băng lạnh lẽo, có đứa trẻ đang chìm dần trong hồ, một thân ảnh gầy gò nhảy xuống vớt hắn.

Sau đó, người ấy cõng hắn trên lưng.

Một chặng đường dài tuyết rơi, một đoạn đường dài tim đập.

Nàng xuất hiện bất chợt, nhẹ nhàng lướt qua đời hắn như cơn gió đầu mùa, để lại hắn rung động và yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Phải chăng ở kiếp trước hay ở thời không nào đó, hắn đã từng yêu sâu đậm người con gái này trong tim? Cho nên, lớp băng trong trái tim hắn mới dễ dàng vụn vỡ.

Áo bào đen của vị bạo quân bay phần phật theo làn gió.

Môi mỏng xinh đẹp vì nhiễm m.á.u mà trở lên đỏ tươi yêu dị, như muốn đoạt hồn người.

Không có sự chống cự từ phía bạo quân, đoàn quân của Vũ cùng Hạ Nhã Tịch dễ dàng tiến sâu vào hoàng cung.

Giữa cái lạnh đến buốt giá, tiếng hỗn loạn truyền ra tứ phía.

Bao con người đồng loạt hô vang g.i.ế.c hắn.

Nhất Dạ dường như không quan tâm tình hình bên ngoài.

Hắn đứng cô độc, cong môi cười nhạt.

Vân Mặc, thật tiếc thay, kiếp này giữa hai chúng ta, lại là nghiệt duyên.

Nếu có kiếp sau, dù cho thần linh có cướp nàng đi mất, nguyện cho hồn phi phách tán, ta nhất định sẽ đem nàng quay trở lại!