Bạn Cùng Phòng Của Tôi Có Chút Kỳ Quái

Chương 3



Buổi tối mọi người đều nghỉ ngơi, còn tôi thì bật đèn ngủ nhỏ, nằm trên giường đọc truyện tranh.

Rèm giường tôi mua hoàn toàn khép kín, ngủ rất có cảm giác an toàn.

Lúc chuẩn bị tắt đèn, khóa kéo rèm giường đột nhiên động đậy. Có người từ bên ngoài đưa tay vào, từng chút từng chút kéo khóa kéo lên.

Lúc tôi đang khó hiểu, giây tiếp theo lập tức nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hà Phi.

“Thẩm Thư, cậu ngủ chưa, tôi không ngủ được.”

Phản ứng đầu tiên của tôi là, anh muốn tìm tôi tính sổ.

Sáng nay anh nghi ngờ tôi trộm quần lót của anh, còn nghe thấy tôi nói xấu sau lưng anh nữa.

Tôi sợ phải đối mặt với Hà Phi, vì thế úp truyện tranh lên mặt, giả bộ ngủ.

Chân Hà Phi giẫm lên cầu thang, đầu chui vào trong màn giường.

Tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của anh, anh trầm mặc vài giây, hẳn là đang do dự có nên đánh thức tôi dậy hay không.

Hà Phi thở dài, nhẹ nhàng cầm truyện tranh lên.

Tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt đang nhìn nơi nào, rất lâu sau tôi mới nghe thấy tiếng anh nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Tên nhóc thối, cả ngày đọc thứ suy dinh dưỡng này. Ha ha, có phải muốn đàn ông đến phát điên rồi không?”

Tôi tưởng anh châm biếm tôi vài câu xong thì sẽ rời đi.

Nhưng ngay sau đó, hơi thở của Hà Phi càng ngày càng gần, một loại cảm xúc dịu dàng dán ở trên môi tôi.

Giống như chuồn chuồn lướt nước, Hà Phi dùng miệng cọ tôi một cái, rất nhanh đã tách ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thu Vũ Miên Miên

Giọng nói anh thì thầm bên tai tôi, mang theo tâm tính nghiền ngẫm, vuốt ve trán và gò má tôi.

“Như thế này trông rất xinh. Sống mũi cao, lông mi cũng rất dài, làn da mềm mại. Thẩm Thư, vẻ ngoài cậu phóng đãng như vậy, được mấy người đàn ông yêu thương rồi? Thu thập quần lót đàn ông, là sở thích của cậu sao?”

Lời của anh càng nói càng khó nghe, tay phải giấu trong chăn của tôi gắt gao nắm chặt.

Muốn thưởng cho anh một cái tát quá.

Tôi ảo tưởng treo Hà Phi lên rồi đánh một trận ở trong đầu, nhưng ngay sau đó Hà Phi lại hôn tôi.

Lúc này anh dùng chút sức, không lâu sau, môi dưới của tôi đã đỏ ửng.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, anh muốn làm nhục để trả thù tôi.

Nhưng nếu bây giờ tôi tỉnh lại thì không khí sẽ rất xấu hổ.

Nếu như tôi hô to cứu mạng, bảo anh không có đạo đức thì tên khốn kiếp Hà Phi này có thẹn quá hóa giận, đ.ấ.m tôi vài cái không?

Anh vẫn không chịu buông tha tôi, thử cạy răng tôi ra.

Ý thức được anh muốn thè lưỡi tiến vào, sau lưng tôi toát mồ hôi lạnh, không nhịn được rên rỉ một tiếng.

“A…”

Có lẽ là sợ tôi tỉnh lại, không khí sẽ xấu hổ nên Hà Phi không tiếp tục nữa.

Anh tắt đèn ngủ bên gối tôi, để rèm giường về nguyên chỗ cũ rồi vội vàng rời đi.

Một đêm tôi không ngủ nên mệt muốn chết.