Bạn Thân Chí Mạng
Chiều thứ Sáu sau khi tan học, tôi định cùng bạn cùng bàn chuyện đi ăn thịt nướng.
Không ngờ đi lòng vòng mấy con phố mà vẫn không tìm được quán cô ấy nói.
Tôi đang định tìm một bốt điện thoại công cộng để gọi cho cô ấy thì bất ngờ bị ai đó túm cổ áo, kéo xoay người lại:
“Ở đây này!”
Tôi còn chưa kịp nói gì, bạn cùng bàn đã bịt miệng tôi, kéo tôi chạy về phía cuối con hẻm:
“Suỵt! Nhìn kìa, Chu Hân… đệt, không ngờ cũng có ngày hôm nay! Nhìn thảm chưa kìa!”
Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ – thấy Chu Hân mặc áo thun trắng với quần thể dục trường.
Cổ áo bị kéo giãn, lỏng lẻo đến mức lộ cả một bên vai.
Má bên trái đỏ bừng như quả táo chín nẫu, còn in rõ cả dấu tay.
Không biết là mồ hôi hay nước mắt, tóc tai rối bù dính cả lên mặt và trán.
Chân cô ta thậm chí còn đang đi dép lê.
“Chắc là lại bị người nhà đánh đuổi ra ngoài rồi… đúng là con nuôi với con ruột vẫn khác nhau.”
Tôi cúi đầu cười nhạt, không đáp.
Bạn tôi như sực nhớ ra điều gì, vội xua tay:
“Ơ không phải nói cậu đâu nha.”
Tới đây thì xem đủ rồi, chúng tôi định quay lưng rời đi – nhưng lúc ấy có người xuất hiện.
“Này, học trường Nhị Trung à?”
Một người gọi Chu Hân lại.
Tôi lập tức thấy lạnh toát cả người.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi nhìn thấy lại tên tâm thần từng đ.â.m tôi mười mấy nhát dao, tôi vẫn không tránh khỏi run rẩy cả người.
Bạn tôi không nhận ra điều gì lạ, kéo tay tôi định đi.
Tên tâm thần kia lên tiếng:
“Nghe tên này bao giờ chưa, Trần Mục Dao?”
Bạn tôi lập tức khựng lại.
Chu Hân thì bực bội né tránh, giọng khó chịu:
“Không biết, tránh xa tôi ra!”
Tên tâm thần không buông tha, túm lấy tay áo cô ta:
“Không quen cũng được, làm bạn đi. Dù sao cũng học cùng trường, cô tìm cách làm quen giúp tôi là được.”
Hắn ta cười đểu:
“Nhìn cô thế này, để tôi thuê phòng cho cô tắm rửa thay đồ nhé. Con gái xinh thế này, ăn mặc lôi thôi thật là uổng.”
Chu Hân dừng lại, rồi hỏi:
“Anh tìm Trần Mục Dao có chuyện gì?”
Tên đó vuốt cằm suy nghĩ:
“Nói theo kiểu gen di truyền thì… cô ấy là em gái tôi.”
Bạn tôi ngạc nhiên kêu to:
“Cái gì?! Hóa ra cậu là con nhà giàu thật hả? Nhìn anh cậu kìa, mặc toàn đồ hiệu!”
Rồi đẩy tôi về phía trước:
“Mau lên, ra nhận người thân đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay khoảnh khắc tôi còn đang hoang mang định bị đẩy ra, thì…Chúng tôi đều thấy gương mặt hắn tối sầm lại.
“Nhưng nói thật, tôi không cần em gái.”
Bạn tôi lập tức câm nín.
Một lúc sau, Chu Hân bật cười lạnh, ngẩng đầu lên:
“Được thôi. Tôi đi với anh.”
Bạn tôi lo lắng gọi tôi:
“Trần Mục Dao? Cậu không sao chứ?”
Lúc đó tôi mới định thần lại, hít sâu, cố kìm lại nhịp tim đang hoảng loạn:
“Không sao đâu… xin lỗi, mình… hơi khó chịu chút, chắc phải về trước… hôm khác tụi mình đi tiếp nhé…”
Tôi còn chưa nói hết câu, bạn tôi đã vỗ vai an ủi, như định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ bảo:
“Đi đi đi, có gì đâu mà xoắn, bữa sau đi tiếp.”
Tôi gật đầu cảm ơn, rồi quay người rời đi.
Đi theo bóng hai người kia, bước vào con hẻm.
Không hiểu Chu Hân dùng cách gì, mà đến thứ Hai cô ta đã quay lại trường.
Thậm chí còn chuyển từ học bán trú sang ở lại ký túc xá.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tin đồn lại mọc cánh bay khắp trường.
Trong lớp chẳng ai buồn nói chuyện với cô ta nữa, vậy mà cô ta vẫn tỏ ra bình thản, mặt mày chẳng chút lo lắng.
Cô ta cứ học hành như thường, không còn làm trò nữa, bài tập của tôi cũng không còn bị mất.
Nhưng cô ta càng “bình thường”, tôi lại càng cảm thấy bất an.
Cho đến khi có kết quả thi giữa kỳ.
Lần đầu tiên tôi lọt vào top 20 của lớp.
Giáo viên khen ngợi tôi ngay trước cả lớp, nói chỉ cần tôi giữ vững phong độ, thì chắc chắn sẽ đậu Đại học Thể thao Bắc Kinh.
Tan tiết, lớp trưởng tiếng Anh và bạn cùng bàn vây quanh chúc mừng tôi.
Chu Hân đi phát bài, lớp trưởng chỉ lạnh lùng nhận bài, bạn cùng bàn thì trắng trợn lườm nguýt, mặt đầy chán ghét.
Theo phong cách trước đây của Chu Hân, cô ta lẽ ra sẽ làm bộ bị tổn thương.
Nhưng hôm nay lại khác.
Cô ta cực kỳ “rộng lượng”, thậm chí còn mỉm cười.
Cô ta cúi xuống, chống tay lên bàn tôi, nở nụ cười dịu dàng, giọng ngọt như mật ong – nhưng với tôi, lại chẳng khác gì bị rắn độc siết lấy.
Cô ta nói:
“Chúc mừng nhé, điều ước thành hiện thực rồi.”
Cho đến khi tôi về đến nhà, cảm giác bất an trong lòng rốt cuộc cũng thành hiện thực.
Hôm đó là thứ Bảy.
Học sinh bình thường được nghỉ, nhưng bọn học sinh thể thao chúng tôi vẫn phải đến trường tập luyện.
Khi tôi về đến nhà thì đã gần trưa.
Vừa đẩy cửa bước vào, tôi định hỏi mẹ hôm nay nấu món gì, thì lập tức sững người.
Chu Hân đang ngồi đối diện mẹ tôi, mặt mày tươi rói.
Còn mẹ thì cứ liên tục xoa tay, gượng cười – nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Toàn thân tôi căng cứng lại, giọng chợt vút cao đầy sắc lạnh:
“Mẹ quên lời con dặn lần trước rồi sao?!”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com