Chu Hân vuốt tóc, dịu dàng kéo tay mẹ tôi, mắt vẫn dán chặt vào tôi, nở nụ cười thân mật:
“Lần này khác mà, tôi tới để báo tin vui.”
Cô ta nghiêng đầu, quay sang mẹ tôi:
“Phải không dì? Dao Dao sắp được gặp lại người thân rồi. Là anh ruột đó. Dì sẽ vui thay cho cậu ấy mà, đúng không?”
“Lần trước bọn con gặp anh ấy ngoài đường. Anh ấy nói mình từng có một cô em gái tên là Trần Mục Dao, bị thất lạc từ nhỏ.”
“Vô tình thấy tên Dao Dao và biết bạn ấy từng sống trong trại trẻ mồ côi, nên anh ấy rất muốn tìm gặp, xem có giống em gái mình không…”
“Con cũng chỉ có lòng tốt thôi, muốn giúp Dao Dao tìm lại gia đình. Con đâu ngờ… đâu ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy…”
Những lời cô ta từng khai trong đồn cảnh sát sau khi tôi chết, giờ như vang lên bên tai.
Tôi nghiến răng, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng lúc nào không hay.
Chu Hân ngồi đó, ánh mắt thâm hiểm, nhưng giọng lại ngọt ngào đến vô hại:
“Lại đây ngồi đi Dao Dao, cậu không thấy tò mò sao?”
Tôi bước tới, đôi chân cứng đờ như bị đóng băng, ngồi xuống ghế đối diện.
Chu Hân mừng rỡ kể rằng:
Mẹ nuôi cô ta có một đối tác làm ăn, từng mất tích một đứa con gái – trùng tháng sinh với tôi, sau tai có vết bớt hồng nhạt y hệt.
Ngay khi nghe đến chi tiết đó, cô ta “linh cảm” ngay là tôi.
Thế là đem thông tin của tôi nói với đôi vợ chồng kia.
Gần đây họ đang âm thầm xác minh lại mọi chuyện.
“Dao Dao, tin tôi đi, rất nhanh thôi người thân của cậu sẽ đến đón cậu. Cậu sẽ được chuyển ra khỏi căn nhà nhỏ này, sống trong biệt thự lớn, không còn phải lo lắng về học phí nữa.”
“Cậu vui không, Dao Dao?”
Tôi cắn chặt răng, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, không nói nổi một lời.
Suốt khoảng lặng đó, nụ cười trên mặt Chu Hân càng thêm rạng rỡ.
Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi:
“Không vui à, Dao Dao?”
Rồi lại nhìn sang mẹ tôi:
“Dì không vui à?”
Giọng tôi vang lên, lạnh như băng:
“Cút ra ngoài.”
Nụ cười của cô ta khựng lại giữa chừng.
“Tôi nói cút ra ngoài. Nếu hôm nay cô không muốn c.h.ế.t trong cái nhà này, thì đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”
Mẹ tôi – người luôn mềm lòng và tốt bụng – mấp máy môi như định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, cũng không hề ngăn cản tôi đuổi Chu Hân.
Ánh mắt Chu Hân nhìn qua nhìn lại giữa tôi và mẹ, nhưng thứ đáp lại cô ta chỉ là sự căm hận của tôi, và sự im lặng của mẹ tôi.
Cô ta nghiến răng, giận dữ rời khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi cô ta vừa bước ra tới cửa, tôi gọi với theo:
“Cô nhất định phải phá cho bằng được cuộc đời tôi sao?”
“Chỉ vì chút đố kỵ đáng thương của cô à?”
Giọng Chu Hân bỗng bén nhọn như bị giẫm trúng đuôi:
“Gì cơ?! Tôi? Chu Hân tôi mà đi ghen tị với một đứa nghèo rớt mồng tơi như cô chắc?!”
Đúng vậy.
Trước đây tôi cũng từng không hiểu.
Tại sao Chu Hân – người có gia cảnh giàu sang, lại đi ghen tị với tôi – một đứa con gái được người mẹ bán kẹo hồ lô nuôi sống, cả đời chật vật vì miếng ăn?
Tôi và Chu Hân lớn lên cùng nhau trong trại trẻ mồ côi.
Chúng tôi đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Năm sáu tuổi, Chu Hân – với vẻ ngoài xinh xắn, dịu dàng, đậm chất con gái – được nhà họ Chu giàu có nhận nuôi.
Họ là một đôi vợ chồng đã có con trai, nhưng vì tai nạn không thể sinh thêm, nên nhận cô ta làm con gái út.
Còn tôi, tình cờ được mẹ nuôi hiện tại cưu mang và chăm sóc.
Chúng tôi xuất phát từ cùng một điểm.
Nhưng khi gặp lại ở cấp ba, cô ta đã là thiên kim tiểu thư giỏi đàn, vẽ, cờ vây, thư pháp, lại còn là học sinh ưu tú nổi bật.
Còn tôi – một đứa mà học bổng còn phải xin từng đồng, học lực trung bình, ngoài thể lực ra thì chẳng có gì – chỉ là một “con khờ” trong khối thể thao.
Nhìn thế nào, cũng là một trời một vực.
Cô ta là mây cao trên trời.
Tôi là bùn lầy dưới đất.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi từng nghĩ, nhân duyên giữa chúng tôi đã kết thúc từ trại trẻ.
Không ngờ, Chu Hân chủ động tìm đến tôi, hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không.
Tự nhiên như thế, chúng tôi thành bạn.
Trong mắt tôi khi ấy, Chu Hân là cô gái đơn thuần, yếu đuối.
Cô ta thường khóc kể với tôi bị bạn bè bắt nạt, còn nức nở than vãn:
“Nếu tôi cũng cao to, khoẻ mạnh như cậu… chắc chẳng ai dám ức h.i.ế.p nữa…”
Thế là tôi đứng ra giúp cô ta, đối đầu với đám người khác.
Cô ta lại dịu dàng kéo tay áo tôi, khẽ khàng nói:
“Tha cho người ta một chút đi mà…”
Chỉ một học kỳ, tôi từ một đứa có quan hệ tốt với mọi người, trở thành kẻ bị xa lánh.
Sau này, có lần cô ta cãi nhau với người nhà, dầm mưa đến trước cửa nhà tôi, ướt như chuột lột, tội nghiệp hỏi:
“Tôi… có thể ở nhờ một đêm không?”
Đêm mưa hôm đó, tôi và mẹ kê chậu hứng chỗ dột, mẹ còn nấu mì trứng cà chua cho cả hai đứa ăn.
Ngoài trời mưa gió lạnh lẽo, trong nhà lại ấm áp vô cùng.