Bạn Trai Ăn Bám
9
Rất nhanh, Cố Trì đã về nước.
Tôi trang bị kín mít đến sân bay đón em ấy.
Chưa đợi lâu, có người vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Tôi quay đầu lại.
Một chàng trai trẻ đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đang đứng đó.
Anh ta mặc đồ đen, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, đôi mắt màu hổ phách khẽ chớp, ánh nhìn mang theo ý cười.
“Đừng tìm nữa, chị, em ở đây.”
Dù che kín nửa mặt bằng khẩu trang đen, nhưng khí chất lạnh lùng và điển trai của em ấy vẫn khiến không ít cô gái xung quanh e thẹn liếc nhìn.
Chính là em trai tôi – Cố Trì.
Cố Trì cầm lấy túi xách của tôi, dáng người cao ráo 1m88, đứng giữa sân bay nổi bật hơn hẳn.
Sau khi về đến biệt thự, Cố Trì quyết định ở lại chỗ tôi vài ngày, chờ chắc chắn không có vấn đề gì rồi mới về gặp bố mẹ.
Dù sao thì, người bình thường sẽ không ai làm “đứa con hiếu thảo” kiểu mang bệnh về nhà như ai kia.
Cố Trì nhìn quanh, thấy đồ đạc của Tần Tư Hàn đã bị dọn sạch, gương mặt tràn đầy sự hài lòng:
“Đáng mừng, đáng mừng!”
“Chia tay là đúng! Phải nói thật nhé, loại người như Tần Tư Hàn, nói dễ nghe thì là lạnh lùng, nói thẳng ra thì là thích làm màu.”
“Chị nói xem, sao hồi đó chị lại để mắt đến cái loại này vậy?”
Tôi nhếch môi cười nhạt, miễn cưỡng đáp lại.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ như in hình ảnh Tần Tư Hàn thời đại học—
Một nhân vật phong vân, nổi bật giữa đám đông.
Anh ta mặc đồng phục, lật giở từng trang sách, bên cửa sổ gió khẽ thổi vào.
Một chàng trai như vậy,
Ở trong trường học, rất dễ khiến người ta rung động.
Nhưng có những người, chỉ có thể tỏa sáng trong những năm tháng tuổi trẻ.
Khoảnh khắc huy hoàng đó, chỉ là thoáng qua.
Khi thời gian bào mòn tất cả, lớp vỏ lung linh của cảm xúc tan biến,
Ta mới nhận ra rằng—bản chất con người, có thể thay đổi trong chớp mắt.
Tần Tư Hàn, chính là kiểu người như vậy.
Tôi lười biếng đáp:
“Hồi đó bị mù, giờ chữa khỏi rồi.”
Cố Trì bật cười, xoa đầu tôi đầy ẩn ý:
“Được rồi, nói chung là hãy yêu quý bản thân, tránh xa tra nam.”
“Chị đừng buồn nữa, không đáng đâu.”
Tôi gật đầu, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi:
“Đúng rồi, theo thông tin em điều tra, chẳng phải Mạnh Tiểu Nhã mới mang thai gần đây sao?”
“Trước khi về nước, cô ta đã xử lý cái thai đó thế nào?”
Cố Trì lắc đầu:
“Cái này thì em không biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi liên kết những biểu hiện gần đây của Mạnh Tiểu Nhã, bật cười khinh miệt:
“Chị đoán, tám chín phần là cô ta chưa giải quyết gì cả.”
Cho đến bây giờ, những lời lẽ nửa vờ nửa thật, nhưng lại gấp gáp của cô ta, dường như đã có một lời giải thích hợp lý.
Có lẽ, chuyện cô ta nói “tình cũ không rủ cũng tới” với Tần Tư Hàn—chẳng qua chỉ là cái cớ.
Tần Tư Hàn tiêu xài tiền của tôi, vung vẩy khắp nơi.
Trước mặt Mạnh Tiểu Nhã, lại tỏ ra như một tổng tài trẻ tuổi đầy triển vọng.
Có lẽ, Mạnh Tiểu Nhã thực sự tin rằng anh ta giàu có, là một “ứng cử viên hoàn hảo” để tiếp quản cái thai trong bụng cô ta.
Vì mục đích này, dĩ nhiên cô ta sẽ nôn nóng muốn Tần Tư Hàn cắt đứt với tôi càng sớm càng tốt.
Dù sao thì…
Cái bụng của cô ta, không chờ đợi được lâu nữa.
10
Những ngày này, Tần Tư Hàn chắc đang dương tính nằm liệt giường.
Tôi hiếm khi được tận hưởng vài ngày yên tĩnh.
Kết quả, một cuộc điện thoại vào sáng sớm đã đánh thức tôi.
Tôi mơ màng nghe máy, một giọng phụ nữ trung niên đầy giận dữ chói tai vang lên:
“Cố Tịnh Tịnh, nhìn xem cô đã gây ra tội gì đây!”
“Tiểu Hàn nói nó đi công tác về, vậy mà cô không cho nó vào nhà?”
“Nó không còn cách nào khác, chỉ có thể quay về tìm chúng tôi. Bây giờ cả nhà tôi đều dương tính hết rồi!”
Tôi nhíu mày, nhìn tên hiển thị trên màn hình.
Là mẹ của Tần Tư Hàn—Thái Kim Hoa.
Tôi không có nhiều giao thiệp với bà ta.
Chủ yếu vì, lần duy nhất tôi gặp bố mẹ Tần Tư Hàn trước đây, cuộc gặp gỡ đó thực sự không mấy vui vẻ.
Về sau, tôi chủ động tránh mặt bà ta luôn.
Lần đó, tôi mang theo không ít quà tặng đắt tiền.
Tôi nghĩ rằng, lần đầu tiên ra mắt gia đình anh ta, dĩ nhiên phải chu đáo một chút.
Kết quả…
Suy nghĩ của mẹ anh ta, đúng là có vấn đề.
Bà ta nhìn những món quà, sắc mặt vô cảm, lạnh nhạt nói:
“Mang mấy thứ đắt tiền này làm gì? Chẳng qua cũng chỉ là trò màu mè mà thôi.”
“Dù sao tiền cô tiêu cũng là của Tiểu Hàn, lần sau khỏi cần mua. Để dành tiền đó, sau này lo dưỡng già cho tôi là được.”
Lúc đó, tôi thực sự sốc nặng.
Đây là kiểu nói chuyện gì mà mỉa mai vậy?
Lúc đó, Tần Tư Hàn vẫn còn chút ý bảo vệ tôi.
Anh ta lập tức lên tiếng giải thích:
“Mẹ, những thứ này đều do Tịnh Tịnh tự chọn, tự bỏ tiền mua, không liên quan gì đến con. Đây là tấm lòng của cô ấy.”
Mẹ anh ta vừa nghe con trai đứng về phía tôi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Bà ta giả bộ xin lỗi lấy lệ.