Bạn Trai Tôi Giấu Dao Trong Bánh Kem

Chương 4



10.



Tin đồn càng lan càng rộng, hôm đó tan học buổi tối, tôi bị ba tên côn đồ chặn lại ở nhà để xe.



Tin đồn càng truyền càng rộng, hôm đó tan học buổi tối, tôi bị ba tên côn đồ chặn lại ở nhà để xe.



Bọn chúng xô đẩy tôi, trêu chọc: "Này, nghe nói mày 300 tệ là lên giường được, có phải không?"



"Tao cho mày 300, để tao thử xem sao."



"Thôi đi, con nhỏ này bị bệnh rồi, mày không sợ bị lây à?"



Những tiếng cười trêu chọc truyền vào tai, đầu óc tôi ong ong, mắt như muốn nứt ra.



Trong tầm nhìn hơi mơ hồ, có một bóng người quen thuộc đi ngược chiều ánh đèn đường, dừng lại trước mặt tôi.



Mấy tên côn đồ tự giác lùi lại một bước.



Quý Uyên cười cúi người xuống, cuộn mấy tờ tiền lại, nhét vào cổ áo tôi.



Hắn dùng mu bàn tay vỗ vào mặt tôi: "Nghiên Nghiên, sao em lại như vậy, bán mình rẻ mạt như thế?"



Thực ra trước đây tôi luôn cảm thấy giọng nói của Quý Uyên rất hay, trong trẻo đặc trưng của thiếu niên.



Nhưng lúc này nghe lại, lại vô cùng chói tai.



Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn qua tầm nhìn mơ hồ, há miệng, người hơi nhướn lên.



Trông như muốn xin hắn một nụ hôn.



"Đã chịu khuất phục rồi sao, Tống Nghiên, em đúng là không có cốt khí——"



Ánh mắt Quý Uyên hơi lóe lên, hắn vừa tiếp tục nói những lời mỉa mai tôi, vừa cúi đầu xuống, dường như muốn hôn tôi——



Lúc hung hăng cắn vào da thịt bên cổ hắn, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cỗ khoái cảm tàn bạo.



"Tống Nghiên!!"



Bị đẩy mạnh ra, ngã xuống đất, đầu lưỡi đã nếm được vị tanh ngọt của máu.



Quý Uyên ôm vết thương ở cổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: "Cô bị điên à?"

Ánh mắt hắn phản chiếu lại hình ảnh thảm hại của tôi lúc này.



Tóc tai rối bù, miệng đầy m.á.u tươi, vài giọt m.á.u theo khóe môi nhỏ xuống, tí tách rơi trên bộ đồng phục.



Tôi lắc lắc đầu, chậm rãi bò dậy từ mặt đất, nhìn chằm chằm vào hắn: "Mục đích anh hành hạ tôi, chẳng phải là muốn thấy cảnh này sao?"



"Chẳng phải anh trăm phương ngàn kế muốn dẫm tôi xuống bùn hay sao?"



Quý Uyên nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau, bỗng khẽ cười khẩy một tiếng.



"Nghiên Nghiên, đây mà gọi là hành hạ sao?"



"Anh đang giúp em đấy."



Giúp tôi cái gì?



Tôi nhìn hắn với vẻ khó hiểu, Quý Uyên lại bước đến, đứng trước mặt tôi, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi.



Bàn tay dính đầy m.á.u của hắn, cứ thế in hằn lên mặt tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]



Hắn ghé sát tai tôi, khẽ nói: "Tống Nghiên, anh đang giúp em chuộc tội."



Chuộc tội gì, tôi có tội tình gì chứ.



Tôi nhìn hắn, cười lên: "Quý Uyên, tội lớn nhất của tôi chính là năm đó đã đồng ý ở bên anh."



Tôi với khuôn mặt và miệng đầy m.á.u me trở về nhà, vừa đúng lúc mẹ tôi tan ca về.



Bà hoảng sợ đến mức đánh rơi cả chìa khóa đang cầm trên tay, cuối cùng cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa.



"Nghiên Nghiên..."



Bà chẳng buồn nhặt chìa khóa, dùng bàn tay run rẩy lau mặt cho tôi: "Đi, chúng ta đến bệnh viện—"



"Không cần đâu." Tôi khẽ nói, "Con không bị thương, đây không phải m.á.u của con."



Trước cửa nhà, tôi và bà đứng đối diện nhau, im lặng.



Trên khuôn mặt mẹ tôi, đầy vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả.



Sau khi chuyển đến thành phố này, bà làm công việc vất vả hơn trước, trời chưa sáng đã phải ra khỏi nhà đi làm, đến gần nửa đêm mới có thể về.



Những gia đình bình thường như chúng tôi, cuộc sống vốn không chịu nổi sóng gió lớn, huống chi lại là hai lần liên tiếp.



Tôi cố gắng nở một nụ cười, giả vờ thoải mái nói: "Mẹ đừng lo, ngày mai con sẽ đi tìm thầy giáo."



Thầy giáo... Đương nhiên là tôi đã tìm rồi.



Trước mặt tôi, ông gọi Quý Uyên đến, hỏi hắn có phải đã bắt nạt tôi không.



Quý Uyên nở một nụ cười đầy vẻ bất đắc dĩ:



"Cứ coi như là em bắt nạt cô ấy đi. Thầy, hay là thầy thay em dỗ dành Tống Nghiên, bảo cô ấy đừng giận em nữa được không?"



Rõ ràng là bạo lực học đường, cứ thế bị hắn ba hoa chích chòe, biến thành một cuộc cãi vã giữa các học sinh.



Trước đây, sự quan tâm tỉ mỉ của Quý Uyên dành cho tôi, ngay cả thầy giáo cũng nhìn thấy, cộng thêm việc tất cả học sinh trong lớp làm chứng, nói rằng giữa chúng tôi không có mâu thuẫn gì.



Thế là thầy giáo trừng mắt nhìn tôi: "Nhà trường nghiêm cấm đánh nhau, hai đứa cãi nhau còn làm ầm lên đến đây? Mau về lớp học đi."



Hoặc cũng có thể, thầy giáo đã nhìn ra điều gì đó.



Nhưng thành tích và gia cảnh đặc biệt ưu việt của Quý Uyên đã khiến ông ta cố tình hay vô ý lựa chọn làm ngơ.



Trên đường về tòa nhà học, tiếng chuông vào lớp vang lên.



Tôi chạy một mạch về lớp, phát hiện trong ngăn bàn bị đổ gần hết một lọ mực.



Quyển vở bài tập tôi dày công ghi chép, cứ thế bị hủy hoại.



Tôi ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đảo qua đảo lại trong lớp học, khiến thầy giáo bất mãn:



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Tống Nghiên, em đã vào lớp muộn rồi, còn không chịu nghe giảng, nhìn ngang nhìn dọc cái gì?"



"Vở của em..."



Ông ta bực bội phẩy tay: "Thôi được rồi, ngồi xuống nghe giảng. Bây giờ là lúc nào rồi, còn làm ảnh hưởng đến tiến độ học tập của các bạn khác, em ra ngoài đứng đi!"