Bạn Trai Tôi Là Đại Boss Game Kinh Dị

Chương 10: Vị diện 1: Người Giám Hộ Quái Vật



Nhiệm vụ sống sót qua bảy ngày của họ đã trôi qua ba ngày. Chỉ còn bốn ngày để thực hiện nghi lễ siêu thoát cho quỷ nhân ngư.

Sống sót gì chứ! Sợ rằng chưa đến ngày thứ sáu, tất cả bọn họ đã thiếu bộ này phận kia khi đối diện với quỷ nhân ngư rồi...

Thấy trời dần sập tối,cậu và mọi người quyết định ngày mai sẽ bàn tiếp rồi quyết định ai về phòng nấy.

Trên đường đi về phía tòa nhà, một đôi mắt từ trong góc khuất nhìn chằm chằm vào bọn họ. Trong ánh mắt tràn đầy sự ghen ghét, đố kỵ tột cùng. Mỹ Anh giật mình :

" Tự nhiên lạnh sống lưng quá..." Cô vô thức dùng hai tay ôm người mình

" Có chuyện gì vậy? ". Kỳ Nguyệt hỏi thăm

" Cậu mệt sao? Cần nghỉ ngơi không? ".

" Không, tớ cảm giác...có ai đó đang nhìn hai chúng ta vậy. " Mỹ Anh rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác,

" Chắc là cậu tưởng tượng thôi, tối đến rồi. Chẳng có ai rảnh tới độ đi nhìn chúng ta đâu ". Kỳ Nguyệt trấn an cô, nhưng giác quan của cô mách bảo rằng chuyện không đơn giản như thế.

Có cái gì đó sắp xảy ra, kết cục của nó không ai có thể tưởng tượng được. Có khi nào...

Cô lắc đầu, gạt phăng cái suy nghĩ vừa mới chớm ấy, tự trấn an bản thân :

"' Không, chẳng có chuyện như vậy. Mình nghĩ nhiều rồi..."

" Cậu sao vậy? ". Kỳ Nguyệt khó hiểu, nãy giờ Mỹ Anh cứ là lạ làm cô lo lắng theo.

" Không, tớ nghĩ chút chuyện thôi. Chúng ta vào trong đi. " Mỹ Anh mỉm cười nói

Đến đây Kỳ Nguyệt mới thôi không lo lắng cho cô nữa.

Tất cả mọi người đều trở về phòng của mình.

Cậu nằm trên giường, nghĩ ngợi không biết phải tìm vải đỏ khắc tên ở đâu.

" Có chuyện gì vậy? ". Ban nãy hắn ra ngoài nhìn thấy cậu nằm ì như vậy, đến một lúc sau hắn quay lại đã hơn 1 tiếng vậy mà vẫn thấy cậu nằm nguyên tư thế đó, không có dấu hiệu trở người liền đi đến ôm cậu vào lòng.

"A Kỷ, anh có biết..."

Cậu nhìn qua hắn, đôi mắt sáng lên hơn cả đèn pha ô tô, bạn trai cậu đã trở về hình dạng 17 tuổi để tránh bị nữ ma sơ nghi ngờ, những dải hồng lăng lượn lờ xung quanh hắn.

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!

" Chồng ơi! ". Cậu nói, đôi mắt màu hổ phách tròn xoe nhìn hắn. Giống như một chú thỏ con vậy.

" Sao hôm nay làm nũng thế? Có chuyện gì sao? ". Hắn thích cậu gọi hắn là chồng, nhưng vẫn cố gắng kìm nén để mình không bật ra tiếng cười vui sướng nào.

Ai bảo cậu đáng yêu như vậy chứ!

" Dải hồng lăng này của anh...có thể tháo ra được không? ". Cậu hỏi

" Tiếc cho em nó là không thể rồi, bé con. Nó không phải mảnh vải đỏ mềm mại gì đâu ". Hắn đáp lại cậu, phía sau lưng những dải hồng lăng lượn lờ phát sinh dị biến.

Những mảnh vải đỏ dần biến mất lộ ra những chiếc xúc tu màu đen tuyền to tướng tựa như con trăn có thể siết chết người bất cứ lúc nào. "

" Anh sợ em sẽ sợ chúng nên đã ngụy trang nó như vậy...." . Hắn cúi đầu, hắn sợ cậu nhìn thấy bản thể thật của mình sẽ hoảng sợ mà rời xa hắn

"......." Cậu im lặng,

Thấy cậu như vậy, hắn cũng lo lắng không kém, trong lòng dâng lên cảm giác tự mắng bản thân.

Biết như vậy, hắn đã không nói với cậu, liệu em ấy có...

" Đồ ngốc! ". Cậu búng nhẹ vào trán hắn,

Nó không đau, nhưng làm cho hắn bất ngờ không thôi, cậu ôm lấy cổ hắn, nói tiếp :

" Em yêu anh là yêu cả con người của anh. Cho dù anh có như thế nào em cũng vẫn yêu anh, nêu đừng nghĩ linh tinh. "

" Nên là, đừng giấu em điều gì cả. "

Nghe cậu nói như vậy, một cỗ xúc động dâng lên trong lòng hắn. Ôm ghì thiếu niên vào lòng, hít hà mùi hương quen thuộc trên cơ thể cậu hắn như chìm vào trong ảo mộng, ấm áp vô cùng. Không như cuộc sống của hắn

Hắn nổi lên ý nghĩ, hay là giam cậu ở đây với mình mãi mãi đi?

" Em biết anh đang nghĩ gì đó. " Cậu đang ôm hắn chợt lên tiếng.

Hắn cười với cậu, dùng chiếc xúc tu của mình quấn quanh eo thiếu niên. Nâng cằm người nọ lên, hắn thì thầm :

" Vậy thì ngoan, hôn một cái. Anh cho em qua màn. "

" Có thể sao? ". Cậu nói

" Đương nhiên ". Hắn mỉm cười, đôi mắt màu ruby nheo lại nhìn cậu.

" Vậy thì...." Cậu thoát khỏi đôi tay đang giữ cằm mình của người trước mặt, ngước lên hôn hắn.

Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước phẳng lặng rồi bay mất. Cậu mỉm cười nhìn hắn :

" Em biết anh có thể, nhưng mà..."

" Em vẫn muốn tự mình cố gắng một lần. " Cậu nhìn hắn, đôi mắt ánh lên sự kiên định trông thấy.

Cậu biết mình có thể lợi dụng hắn để qua khỏi vị diện này, nhưng nếu như vậy chẳng phải cậu quá mức vô dụng đi?

Dựa dẫm, ỷ danh đại Boss là bạn trai quang minh chính đại qua màn chơi ? Ngay từ ban đầu, cậu không có ý định đó.

Bản thân hắn, nếu để cậu qua màn chơi dễ dàng chắc chắn cũng phải chịu hình phạt vì cố ý buông thả để những người chơi có thể qua ải. Cậu không đành lòng nhìn hắn chịu khổ.

" Ha!....." Hắn thở ra một hơi, nụ cười càng sâu.

" Đúng là không thể dụ dỗ được em mà, được thôi... " Hắn nói,

" Nhưng mà theo như mô tả của nhiệm vụ tuyến phụ, anh vẫn phải trả lời những thông tin anh biết cho em mà đúng không? ". Cậu nở nụ cười nhếch mép, rõ ràng rất đắc ý.

"........" Hay quá rồi

" Đúng, em nói đúng. Vậy em muốn biết điều gì từ anh nào? ". Hắn nhìn cậu, ánh mắt tỏ rõ sự nuông chiều.

" Anh từng nghe qua vải đỏ được thêu chữ không? ". Cậu hỏi hắn

" Khi mới bước vào trại trẻ này, mỗi đứa trẻ đều được phát một chiếc áo thêu tên của bản thân để dễ dàng phân biệt khi có người giám hộ đến. " Hắn trả lời

Thời gian ở đây xoay vòng, lặp đi lặp lại. Vậy có nghĩa là nhóm trẻ hiện giờ chỉ mới vào trại trẻ này không lâu.

Cậu nhớ lại cảnh tượng khi những đứa trẻ mới được mang đến để người chơi nhận giám hộ...

Phải rồi! Áo của chúng có màu đỏ!

Từ đó cũng có thể suy ra bao nhiêu chuyện rồi!

Dựa vào tài liệu tìm được, quỷ nhân ngư và em gái An Dung của nó đều được nhận nuôi bởi nữ ma sơ năm đó. Mà phòng của nữ ma sơ chính là ở tầng năm!

Cậu quyết định sáng ngày mai sẽ tự mình lên phòng của bà ta.

......................

[ Sáng hôm sau ]

Sau khi nhờ những người khác cầm chân nữ ma sơ, cậu liền không nhanh không chậm lẩn đi để lên tầng năm.

Tuy nhiên, vẫn gặp Mạc Hùng từ trên tầng đi xuống.

Sắc mặt ông ta rất tệ, đôi mắt nhìn cậu vài phần kỳ dị. Cậu gật đầu chào cho có lệ rồi đi lên tầng.

Lên đến tầng năm, tiếng nỉ non than khóc của trẻ nhỏ lại vang lên.

" Đau quá....đau quá...huhu...mẹ ơi ".

" Đừng đánh con mà... ".

Cậu bịt tai lại lướt qua dừng trước căn phòng không có thời gian để do dự, dứt khoát mở cửa vào bên trong.

Cậu đến bên ngăn giường, tủ quần áo bắt đầu lục soát. Giống như cảnh sát viên đến kiểm tra hành chính vậy.

Nhưng, hoàn toàn không có cái gì ở đó cả.

Trong tủ quần áo, trừ một số quần áo dành cho người lớn ra thì hoàn toàn không có dấu hiện có trẻ nhỏ ở cùng.

Cậu hoài nghi.

Chẳng lẽ nó để ở chỗ khác sao?

Cậu hướng mắt ra ban công.

Gió từ ngoài thổi thốc vào bên trong, ánh nắng ấm áp chiếu xuống lộ ra một cái bóng bên ngoài.

Cái bóng cao khoảng 150cm trông giống một đứa trẻ, hình như là bé gái.

Không cần ai phải giải thích, chính cậu cũng biết người đang nấp sau ban công đó là ai.

Chính là ' An Lan ' , con bé từ sáng tới giờ chưa rời khỏi phòng.

" Suỵt ". Cậu ra hiệu ý nói im lặng.

Dùng khẩu ngữ, nói gì đó rồi mỉm cười tiếp tục tìm kiếm.

Không biết cậu nói gì mà cái bóng đó đột nhiên sượng trân nhìn cậu, tính nói gì đó nhưng vẫn chọn im lặng để cậu làm việc.

Cậu mở ngăn kéo cuối cùng ở ngăn giường ra, thật may mắn nó nằm bên trong.

Nhanh tay lấy nó đi, cậu chuẩn bị đóng ngăn kéo lại thì bên tai đã vang lên tiếng bước chân bên ngoài.

' Cộp '

' Cộp '

' Cộp '

Nữ ma sơ, bà ta trở lại rồi!

Cậu nhanh chóng đóng ngăn kéo lại, mặc cho có người bên ngoài chạy bạt mạng ra ban công. Còn không quên tri kỷ kéo rèm đóng cửa nó lại.

' An Lan ', hay nói đúng hơn là An Dung đứng cạnh cậu, bộ dáng vẫn như vậy nhưng gương mặt không giấu khỏi tia kinh ngạc.

' Cạch! '

Tiếng cửa mở, nữ ma sơ bước vào bên trong căn phòng.

Cậu kéo cô bé nấp vào một góc để tránh gây tiếng động rồi nhòm vào trong qua khe hở lộ ra khi kéo rèm.

Bên trong, nữ ma sơ vươn vai. Gương mặt không còn vẻ tươi cười mà lộ ra vài phần hung ác, bà ta đi đến trước gương :

" Đúng là lũ người chơi ngu ngốc. Cái gì cũng chẳng biết. "

Dứt lời, bà ta đưa tay lên gương mặt mình, dứt khoát kéo nó ra.

Gương mặt có phần đứng tuổi bị xé toạc, rách thành từng mảng nhỏ nhưng hoàn toàn không có một vệt máu nào.

Mặt nạ bị xé rách, lộ ra một gương mặt vô cùng trẻ trung, đôi mắt to tròn trông vô hại nhưng ánh mắt lại bén như dao lộ rõ ác tâm. Da dẻ mịn màng tựa như thiếu nữ đôi mươi.

Nhưng cậu biết rằng cô gái trẻ đẹp kia, thực chất đã hơn 60 tuổi rồi.

Ngắm mình trong gương một lúc, tựa như có gì đó, cô ta đi đến bên ban công.

' Roạt! '

" Hừ! Mình thấy hình như có người mà nhỉ..."

Cậu núp trong góc được một phen hoảng hồn.

Tưởng chừng đã hết chuyện bỗng...

' Cạch! '

Tiếng ban công mở ra!

Cậu phải làm sao đây....

...****************...

*** Chương này hơi nhiều đường ♪~(´ε` )

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***