Sau khi nhận được lũ trẻ của mình, họ đưa lũ trẻ đến khu giải trí để chúng tự chơi với nhau. Còn họ sẽ tụ họp riêng lại một chỗ.
" Bây giờ mọi người lên tiếng giới thiệu một chút cho dễ xưng hô đi. " Người phụ nữ lên tiếng
" Tôi tên Trúc Lộ , 31 tuổi. Nghề nghiệp hiện tại là kinh doanh mỹ phẩm. "
Được Trúc Lộ mở đầu, mọi người cũng không còn ngại ngùng nữa, lần lượt lên tiếng giới thiệu bản thân :
Người đàn ông trung niên lên tiếng :
" Tôi là Mạc Hùng, 51 tuổi hiện là ông chủ chuỗi cửa tiệm xăm ". Ông nói rồi nhìn họ.
" Em là Kỳ Nguyệt, là sinh viên năm hai khoa Luật ".
" Còn em..em là Mỹ Anh, là sinh viên năm hai khoa Mỹ Thuật ".
" Tôi là Dạ Mộng, cũng là một sinh viên ". Cậu lên tiếng giới thiệu mình giống mọi người.
Cuối cùng là cặp đôi nam nữ.
" Tôi là Thẩm Ninh còn đây là bạn gái tôi, An Mỹ. Chúng tôi là sinh viên mới ra trường ". Người con trai lên tiếng
" Chào mọi người, mong mọi người giúp đỡ nhiều ". Thiếu nữ tên An Mỹ chào hỏi.
Đang nói chuyện với nhau, bỗng nữ ma sơ từ ngoài cửa bước vào, đi cùng bà là cô bé tóc vàng khi sáng đem điểm tâm cho họ. Nữ ma sơ lên tiếng :
" Làm phiền mọi người nói chuyện rồi, cho tôi xin thứ lỗi nhé. Tôi đến thông báo với các vị đã đến giờ ăn trưa rồi. " Bà mỉm cười nói.
" Được, chúng tôi sẽ đến phòng ăn ngay. " Người đàn ông trung niên lên tiếng. Ông ta sắp đói lả rồi.
Mọi người cũng theo đó xuống khu nhà ăn ở tầng 3 dưới sự hướng dẫn của ma sơ.
Khu nhà ăn rất rộng, được chia thành nhiều ngăn có bảng được đánh số giống như phòng của lũ trẻ như 5-6, 7-8,...cuối cùng là 17-18. Cậu quan sát xung quanh một lượt
Bà dẫn họ đến khu dành cho người trưởng thành. Bát đĩa đã được xếp sẵn, thức ăn chuẩn bị được mang ra tỏa hương thơm thoang thoảng.
Chờ tất cả mọi người ngồi vào ghế, nữ ma sơ mới bắt đầu đem những thức ăn nóng hổi để lên bàn, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt.
Bà ngồi vào ghế của mình, lên tiếng :
" Nào, chúng ta cùng dùng bữa thôi! Mời mọi người ".
Tuy nhiên, mọi người vẫn ngập ngừng không dám động đũa, không phải thức ăn không ngon mà là họ đang lo lắng
Đây không phải là đời thực mà chính là vị diện của game kinh dị sinh tồn, liệu...thức ăn có bị hạ độc hay không?
Thấy không khí như vậy, nữ ma sơ nhắc nhở họ :
" Các vị đừng lo, thức ăn của tôi chuẩn bị rất đảm bảo vệ sinh. " Bà mỉm cười ăn một miếng vào miệng.
Nhìn thấy như vậy, họ mới buông bỏ cảnh giác cắt thức ăn đưa chúng vào miệng ăn ngon lành.
" Đây là cá gì vậy? Ngon quá! ". Người thiếu nữ tên An Mỹ khen ngợi.
Tiếp đó, một số người nghe lời khen của An Mỹ cũng đem miếng cá bỏ vào miệng, là ông chú trung niên và Thẩm Ninh, bạn trai cô gái.
Duy chỉ có cô Trúc Lộ và Dạ Mộng là không đụng tới món cá. Thấy vậy, An Mỹ lên tiếng :
" Chị Lộ và Dạ Mộng không ăn cá ạ? ".
" Tôi bị dị ứng với cá, mọi người cứ ăn đi. " Người phụ nữ mỉm cười với An Mỹ rồi tiếp tục ăn.
" Tôi vốn không thích ăn cá ". Cậu trả lời, cậu không thích ăn cá việc này là thật, thêm nữa cậu cảm thấy món cá này có gì đó rất khác thường.
An Mỹ nghe được câu trả lời như vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa, chính mình tự ăn lấy một miếng.
Bữa ăn kết thúc, mọi người tập trung đến phòng tiếp khách, duy chỉ có cậu ở một bên phụ giúp bà dọn dẹp và phụ rửa bát đĩa. Còn bà thì lo nấu thức ăn cho lũ trẻ.
Lũ trẻ bây giờ mới đến khu nhà ăn của chúng, tiếng của chúng ồn ào vang vọng cả một khoảng, líu ríu hệt như bầy chim non.
Vừa rửa, cậu vừa hỏi bà :
" Sao sơ không nấu thức ăn cho chúng và chúng con cùng lúc mà phải nấu riêng sau khi người lớn ăn xong vậy ạ? ".
" À, lũ trẻ chúng có thực đơn riêng. Đặc biệt là 5 tới 6 tuổi đâu thể cho chúng ăn những thức ăn nêm quá nhiều gia vị được. "
" Một mình bà chăm sóc lũ trẻ ở đây ạ? ". Cậu hỏi.
" Ừ, hiện tại là vậy. Cũng may là còn có An Lan ". Bà nói có vẻ rất tự hào.
" Là cô bé tóc vàng ban sáng ấy ạ? ".
Nghe thấy cậu hỏi như vậy, giống như chỉ chờ như thế, sắc mặt của bà vui vẻ hẳn lên, như phụ huynh nghe người ta khen con mình. Bà múc thức ăn vào từng khay đặt lên chiếc xe đẩy :
" Đúng vậy, con bé là đứa trẻ ta nhận nuôi từ khi mới vào đây, rất hiểu chuyện còn ngoan ngoãn nữa ".
Thấy tâm trạng bà vui như vậy, Dạ Mộng cũng xuôi theo nói vài câu với bà. Sau khi nữ ma sơ múc xong thức ăn cho lũ trẻ, bà nói :
" Cảm ơn con đã giúp ta nhé! À đúng rồi. " Bà đưa tay vào túi lấy ra một chiếc túi nhỏ màu đỏ đã cũ đưa cho cậu.
" Đây là phần thưởng cho những đứa trẻ ngoan, cảm ơn con đã giúp ta nhé. " Bà mỉm cười
" Cảm ơn sơ ạ. " Cậu lễ phép đáp sau đó xin phép đi ra phòng tiếp khách.
Vừa đi ra tới cửa, chạm mặt cậu là cô bé tên An Lan kia, cử chỉ và hành động của nó vẫn bình thường. Duy chỉ có mùi tanh trên người lại dần rõ ràng hơn.
Cô bé này có điều gì đó rất lạ...
Vừa đến phòng cho khách, cậu thấy đã vắng mặt một số người chơi . Khi thấy cậu bước vào, ánh mắt những người còn lại đều đổ dồn về cậu.
" Cậu đi đâu mà không ra đây cùng mọi người vậy? Đừng nói là đi tìm manh mối như mấy người phụ nữ ngu ngốc kia nhé? ". Ông chú trung niên vừa nói vừa xỉa răng.
" Chú nói vậy là sao? ". Cậu thắc mắc
Nghe vậy, ông ta cùng người thanh niên và bạn gái của anh ta cười phá lên. An Mỹ đang ôm đứa trẻ sơ sinh cô ta giám hộ, lên tiếng trước :
" Đám người kia đúng là một lũ ngu ngốc, tại sao phải tìm manh mối làm gì trong khi nhiệm vụ của chúng ta là sống sót qua 7 ngày, chứ đâu phải là tìm hiểu mấy thứ kỳ quái ở một chỗ toàn là mấy đứa trẻ dị hợm ngu ngốc chứ! ".
" Đúng đấy! Mấy người họ chỉ phí thời gian vô ích thôi. " . Nam thanh niên hùa theo, tay anh ta đanh cầm bình sữa cho đứa trẻ bú.
" À đúng rồi, cậu cũng như họ mà nhỉ, ôi tôi quên mất! Xin lỗi nha. Hm...phải như vậy là đúng rồi, ai bảo tại cậu xui xẻo không chịu chọn mấy đứa nhóc kia mà cứ khăng khăng chọn con quái vật 17 tuổi gì đó chứ, đúng là tự tìm đường chết mà. Cứ như tôi và Thẩm Ninh, chăm sóc một đứa nhóc sơ sinh còn nhàn hạ hơn. " Cô ta trào phúng nói.
Cậu nghe xong một màn này thầm khinh bỉ trong lòng quyết định lựa chọn im lặng .
" Có một số người không nhận thức được bản thân mình ở nơi nào, cứ mạnh miệng như vậy, cuối cùng lại rước họa vào thân. " Trúc Lộ cùng hai nữ sinh từ ngoài bước vào. Lời của cô khiến đám người kia khó chịu ra mặt.
" Này! Cô ăn nói kiểu gì đấy!? ". Ông chú trung niên kia đập bàn đứng lên
Thấy thái độ của ông ta như vậy, cô cũng không vừa, nghênh mặt :
" Tôi nói như vậy đấy! Sao? ".
" Chị Lộ à, phụ nữ phải ăn nói dịu dàng, tính tình thô lỗ như vậy. Có ai mà dám che chở chứ? ". An Mỹ lên tiếng, chẳng hiểu sao giờ trưa vẫn bình thường mà giờ lại như vậy.
" Chẳng trách tại sao, đến giờ này đã 31 tuổi mà không lấy được tấm chồng ". Ông chú trung niên cười gằn.
" Giờ này ông vẫn còn có định kiến như từ dưới cống chui lên là ' phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng ' thế này à? Quản chị ấy nhiều như vậy, có phải là bất lực không? ". Kỳ Nguyệt mỉa mai, một câu này khiến ông ta cùng An Mỹ đã không làm gì được lại càng bực mình hơn.
" Chúng ta đi thôi Dạ Mộng, nhân lúc trời sáng tìm được một chút manh mối, không cần phải bận tâm đến loại người c*t trồi lên não này làm gì ". Kỳ Nguyệt nói rồi dắt tay Trúc Lộ cùng Mỹ Anh đi ra ngoài bỏ lại họ ở trong căn phòng kia.
Ra đến bên ngoài, cậu lên tiếng :
" Cảm ơn mọi người nhé. "
" Không sao hết mà! Cậu đó, cứ rụt rè như vậy dễ bị ăn hiếp lắm đấy ". Kỳ Nguyệt ở một bên nghe cậu nói cảm ơn, đáp
" Chuyện lúc nãy, cảm ơn em nhé. " Trúc Lộ nói,
" Không sao đâu ạ! Em cảm thấy những người như vậy bị nói như thế là còn nhẹ ấy. Ai lại đi sân si với phụ nữ như ông chú đó chứ. " Kỳ Nguyệt vừa cười nói với cô.
Mọi người ngồi lại với nhau ở một gốc cây gần đó, Mỹ Anh lên tiếng :
" Em và Kỳ Nguyệt tìm thấy ở kho chứa đồ một vài thứ, có lẽ sẽ giúp ích cho mọi người ."
Cô mở bọc khăn tay ra, bên trong chứa nhiều mảnh xương có phần to hơn một chút, tựa hồ như xương cá, còn có một số đồng xu đã cũ.
" Em cũng tìm được mảnh xương sao? ". Trúc Lộ ngạc nhiên, cô lấy trong túi ra một vài mảnh xương tương tự. Càng nhìn càng giống xương ở phần thân và đuôi cá.
" Còn Dạ Mộng thì sao? Em tìm được gì không? ".
Được hỏi đến, cậu cũng không keo kiệt nói :
" Em không tìm được gì cả, nhưng em thấy được có nhiều điểm rất kỳ lạ, đặc biệt là ở cô bé tóc vàng. "
" Trên người con bé tỏa ra mùi tanh, giống như cá sống vậy, ban sáng em đã nghe thoang thoảng, nhưng trưa nay em đi ngang qua thấy mùi đã nồng hơn, đích thị là mùi cá sống rồi."
Mùi cá sống, xương cá và đồng xu. Còn có cả bùa hộ mệnh, tất cả chúng sẽ xâu ra được câu chuyện như thế nào đây..?
...****************...
*** Chương tiếp theo anh nhà chúng ta lên sàn nha quý vị
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***