Cậu và nhóm Trúc Lộ thảo luận với nhau một lúc thì trời cũng đã ngả chiều.
Thấy sắc trời tối dần, tất cả mới thống nhất đi vào trong, họ còn phải dỗ dành lũ trẻ của mình ngủ nữa.
" Có chuyện gì ngày mai chúng ta bàn tiếp. " Trúc Lộ đề nghị.
" Được ". Những người còn lại đồng thanh. Dù sao làm việc nhóm vẫn tốt hơn là một người.
Đi vào trong, vừa đến hành lang thì họ gặp nữ ma sơ. Sắc mặt bà vẫn niềm nở như vậy. Trên tay bà cầm một chiếc khay thức ăn cho người trưởng thành, dự định đi đâu đó.
" Các vị nhớ lời dặn của ta đấy nhé. " Bà mỉm cười.
" Vâng ạ, sơ yên tâm. " Cậu cùng với mọi người đáp lại. Nghe vậy, bà mới mỉm cười đi lên lầu.
Lúc này đã là 6 giờ tối, họ vào khu giải trí chơi với lũ trẻ, riêng cậu thì theo nữ ma sơ lên tầng.
" Để con giúp sơ. " Cậu đề nghị cầm chiếc khay thức ăn cho bà.
Thấy thái độ nhiệt tình này của cậu, bà cũng không cản để cậu giúp mình cầm chiếc khay đi lên tầng. Vừa đi, cậu vừa hỏi bà :
" Bạch Kỷ...em ấy là người như nào ạ? ". Thật ra người yêu cậu lớn tuổi hơn cậu, giờ nhỏ hơn cậu tận hơn 10 tuổi khiến cậu xưng em cũng thấy hơi ngượng...
" Bạch Kỷ ấy à...để ta nhớ xem. " Bà ngẫm nghĩ rồi nói tiếp :
" Đứa trẻ này rất khó hiểu, từ lúc nó tới tất cả trẻ em ở đây không ai dám đến gần nó. Thằng bé như vậy ta cũng hết cách ".
" À, vâng ạ ". Cậu đáp lại.
" Tới nơi rồi. ".
Bà dừng lại trước căn phòng cuối hành lang của tầng bốn, mang bảng số hiệu 17-18, lúc này cậu mới nhận ra các phòng được sắp xếp dựa trên số tuổi của từng đứa trẻ.
Vậy có nghĩa, tầng một là cho như đứa trẻ từ 0 đến 4 tuổi, tầng hai là cho những đứa trẻ 5 đến 9 tuổi, tầng ba là từ 10 đến 14 tuổi cuối cùng là tầng bốn cho đứa trẻ từ 15 đến 19 tuổi, là tầng mà cậu đang đứng.
" Con mang vào cho thằng bé nhé! Dù sao con là người giám hộ của thằng bé mà. " Bà mỉm cười, nụ cười có phần kỳ lạ.
" Vâng, sơ nghỉ ngơi sớm ạ? ". Cậu thấy vậy hỏi bà.
" Ừ, hôm nay nhiều việc quá ." Bà đáp
Nói rồi bà chầm chậm từng bước đi lên tầng năm, nơi mà bà nói với bọn họ không được phép bước vào.
Chắc chắn trên tầng năm có thứ gì đó...
Cậu quyết định ngày mai sẽ đến tầng năm kiểm tra một chuyến.
Cậu mở cánh cửa căn phòng ra, bên trong tối om. Thứ có thể thấy là một vật thể kỳ lạ đang lượn lờ trong bóng tối.
Cậu không nói cũng chẳng rằng gì bước thẳng vào trong, bật đèn lên.
Đèn được bật, ngồi trên giường là một thiếu niên, gương mặt bảy đến tám phần giống với bạn trai cậu. Những thứ lượn lờ xung quanh căn phòng chính là những dải hồng lăng của hắn.
Nhìn thấy người kia, trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc khó tả, giác quan thứ sáu của cậu mách bảo đây chính là bạn trai cậu. Tuy nhiên cậu cũng không kích động từ từ đi tới gần hắn.
Thiếu niên nhìn thấy cậu có ý lại gần liền hét lên :
" Tránh xa tôi ra! ". Hắn phóng những dải hồng lăng về phía cậu,
Cậu không tránh né, mảnh vải phóng thẳng tới cũng đột nhiên khựng lại, chuyển hướng xoẹt một đường lên cánh tay cậu. Vết thương rỉ máu.
" !!! " Hắn hốt hoảng ra mặt khi cậu không tránh né, hắn biết cậu là người chơi nhưng chưa có ai nào gan dạ như vậy, dám ngang nhiên hứng thẳng một đòn của hắn.
Cậu đứng sững tại chỗ, mặc cho cánh tay còn rỉ máu. Gương mặt trông không có gì hoảng sợ nhưng thực chất đã xịt keo cứng ngắc. Trong đầu ong ong suy nghĩ.
Bạn trai cậu vậy mà dám đánh cậu!?
Anh hay!
Nhưng có gì đó không đúng... Hình như hắn không nhận ra cậu.
Cậu xem xét một lượt quyết định lên tiếng hỏi dò.
" Anh không nhận ra em? ".
" Lần đầu tiên tôi mới gặp anh đó, đúng là đồ ngốc mà! Tại sao lại không tránh chứ! ". Thiếu niên đứng dậy kéo cậu ngồi xuống giường của hắn, lo lắng không biết làm cách nào để cầm máu cho cậu.
Hắn cũng chẳng biết tại sao cơ thể hắn lại hốt hoảng tới vậy.
" Anh bày bộ dáng hốt hoảng đó cho ai coi. Anh đánh em trước mà.. ". Cậu nhỏ giọng.
Chần chừ một lúc, hắn cầm cánh tay còn đang rỉ máu của cậu lên miệng mình, liếm xuống. Vết cắt do dải hồng lăng kia cũng dần liền lại, máu cũng không còn chảy nữa.
Cậu nhận ra rằng, dù có mất đi ký ức, nhưng bản năng nhẹ nhàng với cậu của hắn vẫn ở đó
" Anh bảo tôi không nhận ra anh, có nghĩa là trước đây chúng ta từng gặp nhau sao? ". Hắn lên tiếng hỏi
Cậu nhìn hắn, trong đầu nảy lên một ý nghĩ.
Nếu đã không nhớ ra, vậy thì cứ trêu chọc thiếu niên Bạch Kỷ 17 tuổi ngây thơ hồn nhiên này một chút vậy!
Cậu mỉm cười, đáp lại hắn :
" Không chỉ quen biết, anh chính là bạn trai em ở thế giới thực nữa đó. Em nằm trên . "
Nghe đến vế sau, hắn như không tin vào tai mình, nhìn cậu chằm chằm tựa hồ nghe được chuyện con bò biết lái xe tăng vậy.
Chuyện hắn có người yêu là nam thì thôi đi, nhưng hắn lại nằm dưới người này!? Muốn tin cũng khó đấy!
" Không sao, vì anh không thể nhớ ra nên em sẽ chăm sóc anh vậy. " Nói rồi cậu nhanh chân đi đến chiếc bàn đựng khay thức ăn, trên môi đang nở nụ cười đắc ý vì biểu cảm ' sang chấn tâm lý ' của vị kia.
Nhận thấy khay thức ăn đã nguội, cậu định đứng lên để đi xuống hâm nóng thức ăn lại cho hắn thì trong túi rớt ra thứ gì đó.
Nhận thấy điều này, hắn nhặt vật thể kỳ lạ đó lên. Gương mặt trầm xuống.
" Khoan đã! ". Hắn kéo tay cậu lại,
" Có chuyện gì thế? Em đi hâm thức ăn nóng lại giúp anh rồi lên ngay mà. " Cậu đáp
" Ai đưa cho anh thứ này vậy ? ". Hắn đưa vật thể đó ra.
Chính là bùa hộ mệnh mà nữ ma sơ đưa cho cậu.
" Là của ma sơ đưa cho em. Có chuyện gì hả? ". Cậu ngạc nhiên hỏi hắn, chỉ thấy gương mặt hắn không biến sắc, nhìn vào tấm bùa này.
" Không có gì đâu, sắp tới giờ giới nghiêm rồi. Thức ăn kia cứ để trên bàn đi, hiện tại..tôi không đói. " Hắn nhẹ giọng nói với cậu.
Nói rồi, hắn bỗng cảm thấy mình rất kỳ lạ, tại sao lại vô thức nhẹ nhàng với cậu chứ!
Nghe lời của hắn, cậu nhìn vào đồng hồ. Đúng là đã đến giờ đi ngủ rồi.
" Vậy sáng ngày mai chúng ta xuống dưới tầng ăn nhé. " Cậu đề nghị
Hắn nghe cậu đề nghị như vậy cũng đồng ý. Nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ
Cậu để lại khay thức ăn như cũ, lên giường nằm cạnh hắn. Hắn không ghét bỏ điều này như hắn nghĩ.
Chẳng bao lâu sau, cả hai đã chìm vào giấc ngủ.
Ở livestream, người xem đang bùng nổ :
\[ Đại Boss!!! Trai đẹp kìa chị em! Húp vội húp vội! \]
\[ Người chơi Dạ Mộng kia vậy mà ngủ cùng Đại boss! \]
\[ Tôi từng thấy có vài người chơi màn này trong đêm bị ném ra ngoài cửa cho quái vật cấu xé, không biết cậu ấy có bị như vậy không \]
\[ Nhìn cậu ta cũng đẹp trai đó, nếu chết thì tôi tiếc lắm \]
\[ Lầu trên là đang xem show hẹn hò à? Đây là game kinh dị, cho dù đẹp trai đi nữa nếu không có khả năng sinh tồn thì chết cũng đáng thôi. \]
......................
Nửa đêm
' Tích tắc '
' Tích tắc '
Tiếng chuông đồng hồ kêu lên trong không gian tĩnh mịch khiến cậu tỉnh giấc trong lòng người kia, không khí trở nên ớn lạnh lạ thường.
Một giọng nói lảnh lót của đứa trẻ vang lên ở bên ngoài hành lang, tiếng đứa trẻ vang vọng :
" Ăn thịt nhân ngư, trường sinh bất lão.
" 6 đồng tiền vàng, 6 đồng tiền bạc
" Xương cá chôn thân, bốn phương tám hướng..."
" Đừng nghe, ngoan ngủ đi. " Hắn bịt tai cậu lại, cậu cũng dần ngủ quên mất.
Tiếng hát lanh lảnh của đứa trẻ dừng lại trước cửa phòng cận và hắn.
Tiếng hát vừa dứt, một tiếng cốc cốc vang lên.
Hắn vờ như không nghe thấy, ôm người trong lòng nhìn vào cánh cửa kia. Dải hồng lăng lượn lờ, phất phơ sẵn sàng chờ đón một thứ sắp tiến vào
" Cho xin đồng vàng, cho xin đồng bạc! ". Đứa trẻ gọi vọng vào, giọng nói tinh nghịch như đang đòi quà.
' Rầm! '
' Rầm! '
Nó dùng thứ gì đó đập vào cửa.
Hình như thấy nó quá ồn ào, hắn nhíu mày điều khiển những dải hồng lăng mở cánh cửa. Lúc này, thứ đập cánh cửa từ nãy tới giờ mới được lộ rõ
Ở ngoài cửa là một bé gái độ 10-11 tuổi, trên tay là con dao chặt xương to chà bá, hứa hẹn một tương lai tiềm năng bán thịt heo rộng mở.
Bỏ qua điểm có tính hài hước để giảm sợ hãi thì đứa trẻ trước mặt có phần dị dạng. Gương mặt nó thay vì ngũ quan của người bình thường thì lại thay thế bằng một cái đầu cá, đôi mắt vô hồn, những chiếc răng sắt nhọn rướm máu đang cười toe tóe, từng mảng da trên mặt nó thối rữa , rơi lã chã.
Hắn càng ôm cậu chặt vào lòng, dỗ dành để thiếu niên chỉ ngửi được mùi hương của hắn.
Quần áo trên người nó ướt sũng dính lại vào nhau, đôi chân gầy gò, khẳng khiu. Bàn chân có thể thấy những cái vây đôi phần giống đuôi cá.
Nó nhìn vào cậu đang nằm trong lòng hắn nở nụ cười quái dị, đôi mắt vô hồn hướng về hắn, chìa tay.
\[ Đến rồi! Con quỷ heo! \]
\[ Lầu trên đi nhầm kênh à, đây là quỷ nhân ngư, không phải heo. \]
\[ Nhìn nó tôi không dám ăn cá nữa \]
\[ Đại Boss sắp đưa cậu ấy cho quỷ nhân ngư kìa, vĩnh biệt! \]
Hắn cầm trong tay chiếc bùa hộ mệnh của cậu, ngắm một lượt
Bình luận trên livestream lại rần rần nổi lên.
\[ Thắp một nén nhang cho người chơi này, đã gặp đại Boss còn bị phát hiện tấm bùa chứa hàng cấm \]
\[ Ý lầu trên là sao? \]
\[ Trong tấm bùa đó, có một đồng xu, mà đồng xu chính là thứ mà quỷ nhân ngư kia muốn. Tuy nhiên, tấm bùa kia lại thêu chữ ' Tử ' thì các vị biết kết cục của vị kia rồi ha \]
Hắn không do dự đốt cháy chiếc bùa kia, một đồng xu từ bên trong ngọn lửa lộ ra, nó rơi xuống lăn tới chỗ quỷ nhân ngư.
" Có thứ mình cần rồi thì cút đi ".
Quỷ nhân ngư kia vui mừng gục đầu cảm ơn như đứa trẻ rồi chạy mất, xung quanh lại tiếp tục vang vọng giọng nói của nó.
Đến lúc nó đã đi ra khỏi tầng, hắn khép cửa lại đặt một nụ hôn nhẹ lên thiếu niên. Thì thầm vào tai cậu :
" Bảo bối, lúc nãy đã dọa em sợ rồi ".
......
\* Bạn nghĩ vị diện này sẽ có bao nhiêu người sống sót nào?
\* Bài quỷ nhân ngư hát là tôi tự chế đó các vị, đừng toxic cũng như mang bản này đi đâu đấy nhé ༎ຶ‿༎ຶ
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***