Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ

Chương 2



2

Sơn trang Vĩnh An, nghĩa trang lớn nhất Bắc Viên.

Tôi cẩn thận kéo lê bao tải mèo giấy, đặt một chiếc ghế con trước mộ Lục Dật rồi ngồi xuống.

"Lục Dật, em đến thăm anh đây."

Tôi vừa nói vừa lấy mèo giấy trong bao ra đốt.

"Lần này em làm nhiều mèo mướp béo lắm đó, chẳng phải anh thích mèo mũm mĩm nhất sao? Còn có cả chó nữa, husky, chó shiba, con nào con nấy siêu đáng yêu. Lần sau em đốt cho anh con gấu trúc con để chơi nhé, anh sẽ không buồn chán nữa."

"Không buồn chán, anh bận muốn c.h.ế.t đây này."

"Bận rộn thì tốt, bận rộn thì tốt chứ sao." Tôi vội vàng gật đầu, "Bận rộn chút thì anh sẽ không rảnh mà tìm bạn gái mới."

Nói đến đây, tôi khựng lại: "Ai đang nói đấy?"

Bầu trời đêm tĩnh lặng, gió lớn nổi lên, trước mắt bỗng nhòe đi.

Bóng dáng cao ráo thẳng tắp của Lục Dật, cứ thế không báo trước xuất hiện trước mặt tôi.

Mặt anh ấy tái mét: "Hà Thanh Thanh, đủ rồi đấy, đừng đốt nữa. Anh mở quán cà phê mèo ở địa phủ thành chuỗi cửa hàng luôn rồi đây này."

Tôi há hốc miệng chữ O: "Hả?"

Anh thở dài, bàn tay thon dài trắng trẻo tùy ý vung lên, ngọn lửa đang cháy liền tắt ngúm.

"Thật đó, anh xin em đừng đốt nữa được không bảo bối, ngày nào anh cũng hốt phân mèo, sắp bị đau lưng mãn tính luôn rồi đây này."

Tôi nhỏ giọng thăm dò: "Vậy... gấu trúc cũng không cần ạ?"

"... "

Lục Dật há miệng, giơ một ngón trỏ ra: "Một con thôi là được."

"Vậy còn hổ, sư tử, báo tuyết, mèo manul..."

Anh ấy bất lực nói: "Em muốn anh mở sở thú ở địa phủ à?"

Tôi nghĩ nghĩ: "Có thu được tiền vé vào cửa không?"

Anh lắc đầu: "Không thu được."

"Thế thì thôi vậy."

Lục Dật bật cười: "Hà Thanh Thanh, bốn năm không gặp, em tìm anh chỉ để nói mấy chuyện này thôi à?"

Tôi cúi đầu thu mèo giấy vào bao, nháy mắt với anh ấy.

"Anh giống anh ấy thật đó."

"Hả?"

Tôi đưa tay chạm vào ngón tay anh ấy.

Ngay sau đó, ba ngón tay thon dài trắng trẻo, giống như đồ chơi trẻ con lắp ráp chưa kỹ, lộc cộc rơi xuống đất.

Lục Dật cứng đờ người, cúi xuống nhặt ngón tay lên, chậm rãi lắp lại vào vị trí cũ: "Không bị dọa sợ chứ?"

"Chắc là mình đốt giấy bị lú lẫn rồi." Tôi nghiêm túc sờ trán, vừa lẩm bẩm vừa kéo bao tải bố đi về, "Mình đúng là quá si tình rồi, tùy tiện nằm mơ thôi mà cũng chân thật đến từng chi tiết. Bốn năm rồi, vậy mà ngay cả ba nốt ruồi trên cánh tay anh ấy mình cũng nhớ rõ ràng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hà Thanh Thanh!" Lục Dật không buông tha đuổi theo, "Anh vất vả lắm mới lên tìm em được, em cứ thế bỏ anh đi vậy hả?"

Tôi nắm chặt bao tải trong tay, khó xử nói: "Xin lỗi anh, em không thể ở lại với anh lâu được."

"Vì sao?"

"Mỗi lần ở lại với anh trong mơ lâu quá, tỉnh dậy em sẽ khó chịu đến mức không thở nổi."

Lục Dật cúi đầu, nhìn tôi ba giây, đưa tay ôm tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng: "Ngốc ạ, em không có nằm mơ.

"Em có ngủ đâu mà mơ."

Xuyên qua lớp vải mỏng manh, nhiệt độ lạnh lẽo không ngừng truyền đến.

Cảm giác xúc giác trên da thịt, chân thật vô cùng.

"Lục Dật?" Tim tôi đập thình thịch, "Thật sự là anh sao, anh trở về rồi sao?"

Lục Dật xoa đầu tôi: "Đúng vậy, anh về rồi."

"Cô gái, trời tối rồi, một mình không an toàn đâu, mau về nhà đi."

Tôi nhìn chú bảo vệ không xa, nắm tay Lục Dật giơ lên cho chú ấy xem: "Chú ơi, cháu đâu có đi một mình đâu."

Sắc mặt chú bảo vệ thay đổi: "Không đi một mình, chẳng lẽ còn dắt con ch.ó chắc?"

Tôi không vui nói: "Chú ơi, sao chú mắng người ta vậy?"

"Cô gái à, giữa đêm hôm khuya khoắt, cô đừng có dọa tôi đấy. Tôi già cả rồi, lỡ mà bị dọa ra làm sao, thì tôi vạ cô đấy, mau đi đi."

Lục Dật bóp bóp tay tôi: "Ông ấy không nhìn thấy anh đâu."

"Tại sao? Chẳng phải anh đã về rồi sao?"

Anh ấy nhún vai: "Anh chỉ về thôi, chứ không phải sống lại, đương nhiên chỉ có em nhìn thấy anh."

Chú bảo vệ cầm đèn pin đứng cách xa ba mét: "Trời ơi, sao còn lẩm bẩm một mình thế này, cô gái ơi tôi lạy cô, cô đừng dọa tôi nữa được không?

"Không đi nữa tôi gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần đấy."

"... "

Tôi kéo Lục Dật rời đi, sợ khiến chú bảo vệ bị dọa ra bệnh tim.

3

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.

Lục Dật chống cằm, nhìn chằm chằm con mèo đang nằm ngủ trưa trên bậu cửa sổ, mắt đầy vẻ muốn thử.

Mèo lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để ý đến anh.

"Hoa Hoa không thích người lạ chạm vào nó đâu." Tôi nhắc nhở.

"Thanh Thanh, em không biết đó thôi." Lục Dật giơ bàn tay trắng trẻo, "Tay nghề vuốt ve mèo của anh bây giờ đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi, không con mèo nào có thể cưỡng lại đôi tay thần kỳ này của anh đâu."

Anh ấy cố gắng xoa tay cho ấm lên một chút, dè dặt chạm vào đầu mèo Hoa Hoa.

Giây tiếp theo, bàn tay thon dài trắng trẻo của anh ấy bị Hoa Hoa vung móng vuốt đánh bay, lại một lần nữa lộc cộc lăn xuống sàn nhà.

Tôi: "..."