Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ

Chương 3



Lục Dật nhặt ngón tay lên, vừa chậm rãi lắp lại, vừa ngượng ngùng giải thích: "Khụ, có lẽ mèo giấy và mèo thật không giống nhau."

Cảnh tượng này quá hoang đường, tôi không nhịn được cúi đầu, véo mạnh vào đùi mình một cái.

"Á... đau."

"Em làm gì vậy?" Lục Dật nhíu mày lại gần xem xét, "Sao lại tự xuống tay tàn nhẫn với mình vậy."

"Không sao." Tôi lắc đầu, "Có chút không dám tin thôi."

Lục Dật chạm trán mình vào trán tôi thì thầm: "Anh cũng có chút không dám tin, sau bốn năm còn có thể gặp lại em."

"Bốn năm này, anh không đầu thai sao?"

Anh ấy ngẩng đầu, ánh mắt ai oán: "Nếu anh đi đầu thai mất, vậy còn mấy trăm con mèo chó em đốt cho anh thì sao?"

"... " Tôi chột dạ, "Nào có nhiều như vậy?"

Ánh mắt Lục Dật chân thành: "Bảo bối, em có biết cảm giác nuôi mấy trăm con mèo trong nhà là như thế nào không?

"Em có biết cảm giác lông mèo bay đầy trời, ngày nào cũng bị viêm phế quản là như thế nào không?

"Nếu không phải Hắc Vô Thường giúp anh mở chuỗi cà phê mèo ở địa phủ để giảm bớt áp lực, anh thật sự sắp phát điên rồi."

Tôi rụt cổ lại: "... Vậy lần sau em bảo ông chủ làm mèo không lông."

Lục Dật ôm trán: "Thôi đi bảo bối, đừng đốt nữa.

"Anh biết em nhớ anh, nhưng không cần phải đốt nhiều vậy đâu, thỉnh thoảng đốt một con gấu trúc giấy cho anh chơi là được rồi."

"Ò..." Tôi có chút thất vọng, "Em sợ anh ở bên đấy một mình cô đơn quá."

"Không cô đơn." Lục Dật vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, cọ cọ vào cổ tôi, "Anh biết Thanh Thanh luôn nhớ đến anh, nên không cô đơn."

"Anh còn đi nữa không?" Tôi hỏi.

"Không biết nữa. Lần này có thể đến tìm em là nhờ Hắc Vô Thường giúp đỡ. Cậu ta nói gì mà nợ người ta một nguyện vọng. Tiện thể còn nhờ anh khuyên em, địa phủ sức chứa có hạn, đừng gửi mèo giấy nữa."

"Nguyện vọng?" Tôi ngây người, "Hắc Vô Thường có phải là người mặc đồ đen không?"

"Chứ sao nữa."

"Còn bịt mắt nữa không?"

"Sao em biết?"

"... Đương nhiên là em biết, hôm qua em còn mắng anh ta là rùa trong giếng ước nguyện mà."

Lục Dật dở khóc dở cười: "Em đúng là... Hà Thanh Thanh.

"Không sao, tính tình cậu ta tốt lắm, sẽ không chấp nhặt với em đâu."

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay anh ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

"Lục Dật."

"Ừm?"

"Ngón tay của anh, sao cứ hay rớt ra vậy? Có phải là do di chứng tai nạn xe cộ không?"

Anh ấy ngẩn người: "Tai nạn xe cộ?"

"Ừm, ngày chúng ta gặp tai nạn xe đó, em bị đập đầu, mất trí nhớ rồi. Không nhớ bất cứ chuyện gì, ngay cả mặt mũi anh lần cuối em cũng không được gặp."

Ký ức của tôi bị đứt quãng.

Tôi chỉ nhớ mình vui vẻ tan làm về nhà, tỉnh lại lần nữa, đã ở trong bệnh viện, biết tin Lục Dật đã qua đời.

"Không nhớ cũng tốt." Lục Dật lẩm bẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hả?"

Anh ấy nháy mắt với tôi: "Không phải vì tai nạn xe cộ, là do địa phủ quanh năm không thấy mặt trời, bị loãng xương thôi."

"?”

"Anh nói đau lưng mãn tính em còn tin được, viêm phế quản em còn tin được, loãng xương gì chứ?"

Lục Dật cười khẽ, hôn chụt một cái lên má tôi: "Thanh Thanh, em đúng là chẳng thay đổi gì cả."

Tôi ngẩng đầu, không chút phòng bị đ.â.m sầm vào đôi mắt màu nâu nhạt của anh ấy, tựa như một vũng nước suối trong veo tràn đầy yêu thương, sóng sánh lung linh, nhưng lại sâu không thấy đáy.

Tôi không nhịn được mà tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên mắt anh ấy, cảm nhận hàng mi run rẩy của anh.

"Em nhớ anh." Tôi nói.

"Đã bốn năm em không được nhìn thấy đôi mắt này rồi."

"Thanh Thanh." Ánh mắt Lục Dật sâu thẳm hơn, nụ hôn tỉ mỉ triền miên lan tràn khắp nơi, "Anh cũng nhớ em."

4

"Khụ khụ."

Nghe thấy tiếng động, Lục Dật chậm rãi buông eo tôi ra.

Tôi vùi đầu vào n.g.ự.c anh ấy, nhẹ nhàng thở dốc.

"Khụ khụ."

Tôi khựng lại: "Lục Dật, anh có thể tắt tiếng thông báo QQ được không, mất cả hứng."

Lục Dật ngẩn người hai giây, sau đó cười rộ lên, lồng n.g.ự.c rung nhẹ, "Bảo bối, anh nào có điện thoại đâu mà có QQ."

"Khụ, chỉ là do giọng ông đây hay thôi, không phải tiếng thông báo QQ."

"?"

Tôi đột ngột quay người lại, liền thấy đạo sĩ áo đen trong livestream, giờ phút này đang đứng sau lưng chúng tôi với tư thế kỳ dị.

Anh ta đầu bù tóc rối, tóc tai lòa xòa, áo bào đen đầy lông mèo trắng xám, hai tay mỗi tay ôm một con mèo, hai bên vai và trên đầu mỗi bên nằm một con mèo, trên đùi trái còn treo một con mèo con.

Khí chất thần bí cao nhã lúc mới gặp, hoàn toàn không còn sót lại chút gì.

Tôi không nhịn được liếc nhìn con mèo con thêm một lần, chính là con mèo mướp béo vừa mới gửi qua hôm qua.

Tay nghề ông chủ tiệm đồ tang đúng là không tệ, sống động như thật.

Nghĩ đến việc anh ta đã đưa Lục Dật trở về bên tôi, tôi chủ động chào hỏi: "Chào... chào anh?"

"Không, tôi không khỏe, hai người thân mật đủ chưa?"

Mặt tôi nóng bừng: "Hả?"

"Được rồi, cậu đừng trêu cô ấy nữa." Lục Dật véo má tôi một cái, "Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cậu ta chưa? Bốn năm qua anh đã sống như thế này đấy."

Hắc Vô Thường rũ hết đám mèo trên người xuống, vô cùng tự nhiên mà vắt vẻo chân ngồi bệt xuống sofa phòng khách: "Lục Dật, tôi đến đón cậu về đấy, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi."

Lục Dật lắc đầu: "Đã nói là ba ngày rồi mà."

"Đấy là tôi không ngờ cuộc sống của cậu khổ sở đến vậy, thật đấy, tôi không nhịn nổi một giây phút nào nữa rồi."

Lòng tôi chợt thắt lại: "Anh đừng mang anh ấy đi có được không, tôi có thể đốt cho anh thật nhiều tiền."

"Hừ, cô nghĩ tôi thiếu tiền chắc?"

"Tôi đốt cho anh thật nhiều mỹ nữ, hoặc là soái ca."

Anh ta khinh thường: "Nông cạn."