Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ

Chương 4



Lúc này, Hoa Hoa đang nằm trên bậu cửa sổ chậm rãi đi tới, khó khăn nhảy vào lòng Hắc Vô Thường.

Tôi ngây người: "Hoa Hoa thế mà lại chịu để anh chạm vào nó sao? Tôi nuôi nó bốn năm rồi, nó còn chẳng thèm cho tôi đụng vào."

Hắc Vô Thường cong môi cười, nhìn Hoa Hoa trong lòng, không lên tiếng nữa.

Tôi nhìn bộ lông đen trắng của Hoa Hoa, chợt nảy ra một ý.

"Tôi làm cho anh một con gấu trúc con gửi qua, anh đừng mang Lục Dật đi có được không?"

"Tôi là tôi nể mặt nó đấy." Hắc Vô Thường đứng dậy, phủi phủi lông mèo trên người, "Ba ngày thôi, hơn một phút cũng không được đâu nhé."

"Đi thôi." Hắn búng tay một cái, bóng dáng liền tan biến.

Mấy con mèo hắn mang đến cũng biến mất theo, chỉ còn lại một sàn nhà đầy lông mèo.

Tôi nhìn đám lông mèo bay tán loạn, không kìm được mà đỏ hoe mắt.

"Xin lỗi, em không ngờ mình lại vô tình gửi cho anh nhiều mèo đến vậy. Chúng không những không bầu bạn với anh được mà còn thành gánh nặng. Người ta ở một ngày còn chịu không nổi, anh sống với chúng suốt bốn năm qua thế nào hả?"

"Không sao đâu bảo bối." Lục Dật khẽ hôn lên trán tôi an ủi, "Mỗi lần chăm sóc mèo, anh đều nghĩ, con mèo Anh lông ngắn này là Thanh Thanh yêu anh thật nhiều, còn con mèo mướp béo kia là Thanh Thanh nhớ anh da diết.

"Chúng đâu phải gánh nặng, chúng là tình yêu và nỗi nhớ của em đấy chứ. Sống cùng chúng, anh cứ như được tình yêu và nỗi nhớ của em bao bọc mỗi ngày, hạnh phúc lắm."

"Huhu..." Tôi òa lên khóc nức nở.

"Thôi nào ngoan, đừng khóc nữa. Nhìn kìa, Hoa Hoa đang nhìn em kìa."

Tôi liếc mắt nhìn Hoa Hoa, càng nức nở hơn: "Nó còn cho Hắc Vô Thường vuốt ve mà không cho em đụng vào, rõ ràng em mới là chủ nhân của nó."

"Chắc tại vì hắn là Hắc Vô Thường đấy mà." Lục Dật bất lực xoa đầu tôi an ủi, "Mà này, chân của Hoa Hoa hồi phục tốt thật đấy, anh cứ tưởng đời này nó tàn phế luôn rồi chứ."

Tôi nhất thời quên cả khóc, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết chân Hoa Hoa bị thương?"

"Thì chúng ta cùng nhau cứu nó về mà."

"Chúng ta cùng nhau cứu nó á? Sao em không nhớ gì hết vậy?"

Tôi nhắm mắt lại, đầu ong ong đau nhức.

Hoa Hoa là mèo hoang tôi nhận nuôi.

Nó bị móc mù một mắt, hai chân trước sau đều bị cụt mất vài ngón.

Nó rất ngoan, mỗi lần ngủ đều cẩn thận thu mình vào góc giường.

Hình như chỉ có nơi đó mới cho nó cảm giác an toàn.

Bốn năm nay, nó chưa từng chịu để tôi chạm vào người.

Vậy mà tôi đã nhận nuôi nó như thế nào, sao tôi lại chẳng nhớ ra chút gì?

"Đừng nghĩ nữa, chuyện nhỏ thôi mà." Lục Dật lại đặt lên môi tôi một nụ hôn lạnh lẽo, "Bảo bối, ngủ thôi em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

...

5

Căn phòng chật hẹp, tối tăm.

Xác thân tàn tạ của Lục Dật nằm sõng soài trong vũng máu.

Vô số vết d.a.o chằng chịt khắp người.

Tôi giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng nhuốm màu m.á.u tanh, thở dốc như cá mắc cạn.

Ánh bình minh ban sớm len lỏi qua khung cửa sổ sát đất, rải rác trên làn da trắng mịn không tì vết của Lục Dật.

"Thanh Thanh, em gặp ác mộng à?" Anh hỏi.

Tôi vuốt ve khắp cơ thể anh từng chút một, hết lần này đến lần khác xác nhận nơi đó không hề có những vết d.a.o chằng chịt đáng sợ.

Lục Dật dịu dàng lau đi giọt nước mắt còn vương trên má tôi: "Đừng sợ, giấc mơ chỉ là giả thôi."

"Ừm." Tôi đỏ hoe mắt nhìn anh, "Nhưng mà, sao em lại mơ thấy người anh đầy vết dao, chẳng phải chúng ta bị tai nạn xe cộ sao? Sao trên người anh lại có vết dao..."

"Có lẽ sự xuất hiện của anh khiến em lo lắng thôi." Anh che mắt tôi lại, khẽ khàng hôn lên môi tôi, "Bảo bối, đừng nghĩ nữa.

"Hôm nay em đừng đi đâu hết, ở bên cạnh anh thôi, có được không?"

"Ừm." Tôi có chút lơ đãng đáp lời nụ hôn của anh.

Hình ảnh trong giấc mơ cứ day dứt mãi trong đầu tôi, khiến tim tôi nhói đau âm ỉ.

6

Ngày thứ hai Lục Dật ở bên cạnh tôi.

"Alo, Thanh Thanh à, gấu trúc giấy của cô làm xong rồi, có rảnh qua lấy không?"

"Có ạ, tôi qua liền đây." Tôi lười biếng tựa đầu lên vai Lục Dật, "Anh có muốn đi xem thú cưng mới của anh không?"

Anh vươn vai duỗi người: "Đi chứ, tiện thể ra ngoài phơi nắng luôn."

Tôi liếc nhìn anh một cái: "Không phải hồn ma sợ ánh nắng sao?"

"Ma thường thì sợ thôi, anh khác."

"Hả?"

Anh vung tay lên một cái, căn phòng vốn đang yên tĩnh bỗng nổi gió lớn, rồi lại trở về như cũ chỉ trong nháy mắt.

Anh đắc ý nhìn tôi: "Anh là lệ quỷ, quỷ siêu cấp lợi hại đó."

"Lệ quỷ?" Tôi cau mày, "Chẳng phải chỉ có người c.h.ế.t oan mới thành lệ quỷ à?"

"Ha ha ha, chọc em thôi." Lục Dật bật cười, ôm lấy vai tôi, "Anh đây kiếp trước là cảnh sát đường hoàng, sao có thể thành lệ quỷ được."