Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ

Chương 5



Tôi còn định hỏi thêm, anh đã vươn tay giật phăng kính râm của tôi xuống: "Anh còn chẳng sợ nắng, em bịt khẩu trang đội mũ đeo kính râm kín mít thế làm gì?"

Tôi bực mình giật lại kính râm, nắm tay anh kéo đi: "Lạy chúa, em giờ là đại minh tinh đó biết không."

Lục Dật khựng lại một chút, nụ cười thoáng chút chua xót: "Anh cứ ngỡ em mới tốt nghiệp chưa bao lâu, hóa ra đã bốn năm rồi cơ đấy."

Tôi bóp bóp tay anh: "Đi thôi, đi rước gấu trúc con về."

7

Trong cửa hàng đồ tang lễ, Lục Dật ngắm nghía gấu trúc giấy cả buổi.

"Có hơi mập thì phải?"

Tôi quay sang hỏi ông chủ: "Có hơi mập thì phải?"

Ông chủ lắc đầu: "Như vậy vừa vặn đó cô gái, ốm hơn nữa thì không đáng yêu, mà sức khỏe cũng không tốt nữa."

Lục Dật véo véo tai gấu trúc: "Vậy nó ăn gì?"

Tôi quay lại hỏi: "Vậy nó ăn gì?"

Ông chủ nghẹn họng mất một lúc: "... Hay là đốt thử ít cành trúc xem sao?"

Lục Dật rụt tay về: "Thôi vậy, để mai Hắc Vô Thường tới rồi hỏi anh ta sau. Đừng để nó c.h.ế.t đói vì không có gì ăn là được."

"Gấu trúc này chắc tôi chưa thể mang về bây giờ được, để lần sau tôi ghé lấy nhé." Tôi liếc nhìn ông chủ, "À phải rồi, sau này chắc tôi không đốt mèo giấy nữa đâu, đến lúc đó đổi sang đồ khác vậy."

"Sao vậy, bạn trai cô không thích mèo nữa à?"

Ông chủ vừa nói xong thì khựng lại, chợt sực nhớ ra bạn trai tôi đã mất rồi.

"Anh ấy thích chứ, hồi nhỏ anh ấy được mèo con cứu mạng đấy, vẫn luôn bảo mèo là loài vật có linh tính.

"Nhưng mà, tôi gửi nhiều mèo quá thật, anh ấy chăm sóc không xuể, lần sau tôi gửi cho anh ấy mấy người hầu nam vậy."

"Cô nghĩ chu đáo thật đấy." Ông chủ giơ ngón tay cái lên, "Cửa hàng tôi người hầu nam giấy cũng có nhiều mẫu lắm, cô có muốn xem qua không?"

Tôi nhướng mày: "Ồ, cái này cũng có nữa cơ à?"

"Có chứ sao không, cửa hàng của chúng tôi luôn bắt kịp thời đại mà." Ông chủ vừa nói vừa lật ra một xấp ảnh quảng cáo: "Cô xem thử thích kiểu nào nhé?"

Tôi cầm lấy lật xem danh mục, cơ bắp cuồn cuộn, thư sinh nho nhã, ấm áp mũm mĩm, ngây thơ trong sáng…

"..." Mặt Lục Dật tái mét, u oán nhìn tôi hỏi: "Đây là tiệm massage trá hình hay là cửa hàng đồ tang lễ vậy?"

Tôi quay sang hỏi ông chủ: "Ông chủ ơi, mấy tấm ảnh quảng cáo này của ông, nhìn không đứng đắn lắm à nha."

Ông chủ liếc vội xấp ảnh trên tay tôi: "Xin lỗi, xin lỗi, đưa nhầm rồi, đây mới đúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Xấp ảnh này thì đứng đắn hơn nhiều.

Nông dân cày giỏi, chuyên gia nấu ăn, hộ lý tận tâm, vệ sĩ chuyên nghiệp.

Lục Dật tỏ vẻ rất tò mò, hầu như mỗi loại đều đặt trước một hình nhân.

Rời khỏi cửa hàng đồ tang lễ, tôi và Lục Dật tiện đường dạo quanh khu phố, mua sắm vài món đồ chơi kỳ lạ.

Lúc đi ngang qua một tiệm quan tài, Lục Dật chợt dừng bước: "Thanh Thanh, bà chủ tiệm này có chút bản lĩnh đấy, em vào mua ít bùa an thần định tâm đi."

"Hôm nay em chỉ ngủ mơ thôi mà, không cần đâu."

Anh vỗ nhẹ eo tôi: "Lỡ sau này anh không ở đây, em lại gặp ác mộng thì sao, ngoan, mau vào đi."

"Ừm." Tôi miễn cưỡng bước vào, lại quay đầu nhìn anh: "Anh không vào cùng em à?"

"Anh không vào được, anh đợi em ở đây."

Bà chủ tiệm quan tài là một chị gái mặc sườn xám.

Chị cầm chiếc quạt mo phe phẩy, nhìn ra cửa: "Bạn trai cô đấy à?"

"Vâng." Tôi tò mò sờ vào chiếc quan tài gỗ liễu, chợt trợn tròn mắt nhìn chị: "Chị nhìn thấy anh ấy được sao?"

"Đương nhiên rồi." Chị hất mái tóc mái không hề tồn tại, "Chị đây cũng có chút tài cán đấy.”

"Chậc chậc chậc, bạn trai cô oán khí quá nặng, nhân lúc bây giờ còn chưa gây ra nghiệp sát, sớm khuyên cậu ta đầu thai đi thì hơn, không khéo lại hồn phi phách tán đấy."

Tôi nghẹn thở, một vụ tai nạn xe cộ bình thường sao lại có oán khí được?

"Chị ơi, chị có thể nhìn ra nguyên nhân cái c.h.ế.t của anh ấy không?"

Chị đưa bùa cho tôi: "Đương nhiên là được rồi, cậu ta..."

Chị vừa mở miệng, những chiếc quan tài gỗ đặt trong tiệm đều rung lắc dữ dội, cứ như động đất.

"Được rồi được rồi." Bà chủ xua tay, "Bạn trai cô giận rồi, tôi không nói nữa đâu."

Tôi nắm chặt bùa đi ra khỏi tiệm, thẳng thắn chất vấn: "Vì sao anh không muốn em nhớ ra?"

Lục Dật thở dài một hơi: "Chuyện qua rồi Thanh Thanh, em nhớ lại chỉ thêm phiền não thôi, cứ như bây giờ là tốt nhất. Đừng nghe cô ta nói bậy, anh sẽ không hồn bay phách tán đâu, anh sẽ ở dưới đó chăm sóc tốt lũ mèo em gửi, anh sẽ đợi em."

Anh dỗ dành hôn nhẹ lên má tôi: "Bảo bối, đừng gây rối nữa, chúng ta về nhà thôi."

Tôi thoáng đãng trí trong giây lát.

Tôi cứ cảm thấy, câu nói này anh đã từng nói với tôi cả vạn lần rồi.

Về nhà?

Tôi và Lục Dật, đã từng có một mái nhà sao?