Bánh Nướng Và Mễ Đậu

Chương 3



Kẻ đang la hét rằng mình không bị bệnh, mặt đầy những nốt mụn đỏ sưng tấy, hở miệng ra là m.á.u từ lợi trào ra từng dòng.

 

Gương mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, bị một người khác trùm khăn trắng che kín mặt mũi kéo ngược về.

 

Trong lúc giãy giụa, lương khô trong người rơi ra, lăn lông lốc trên đất, lập tức bị người khác nhào tới tranh nhau nhét vào miệng.

 

Ta và Tiêu Sắt — không thể ra ngoài được nữa.

 

Thật ra ta có thể.

 

Đêm đến leo tường hay nhảy sông mà thoát, đều được cả.

 

Nhưng Tiêu Sắt… nàng bắt đầu phát sốt rồi.

 

Người nàng nóng hầm hập.

 

Ta cướp hết vải vóc và bông lót từ hiệu vải của một gia đình vừa bị g.i.ế.c sạch, mang về bọc nàng lại thật kỹ.

 

Khi thì nàng rên lạnh, khi thì kêu nóng.

 

Ta chỉ còn biết ôm chặt nàng vào lòng, giấu kỹ trong một khu rừng nhỏ, sợ bị ai đó phát hiện.

 

Nếu để người khác nhìn thấy, họ nhất định sẽ nói nàng nhiễm bệnh, rồi bắt đi.

 

Anh hùng… sẽ không c.h.ế.t vì bệnh tật.

 

Tiêu Sắt chính là anh hùng.

 

Nhưng… anh hùng cũng biết đói.

 

Từ khi thành bị phong toả, gạo thóc ngày càng hiếm, giá lại leo thang.

 

Không còn tiêu cục để áp tiêu, ta và Tiêu Sắt mỗi ngày chỉ ăn được một nắm bánh bột thô cứng.

 

Thế mà vẫn bị người ta để ý.

 

Họ đoán hai ta thân phận không đơn giản, thừa lúc ta đi mua bánh đã lục sạch hành lý, cuỗm đi những đồng tiền cuối cùng.

 

Đám vải bông trên người Tiêu Sắt cũng bị xé rách.

 

Chắc vì thấy nàng đang sốt, nên không dám đem đi.

 

Gương mặt nàng đỏ bừng, nóng đến nỗi không dám chạm vào, thần trí đã mơ hồ.

 

Thấy ta quay về, vẫn ráng rướn ra gọi khẽ:

 

“Mễ… Đậu…”

 

Ngực ta như bị nghẹn cứng, phảng phất có lửa cháy rực bên trong.

 

Chỉ cần đám người đó quay lại — ta nhất định sẽ g.i.ế.c sạch.

 

“Gia, gia! Chính là hai con tiện nhân kia!”

 

Tên mặt rỗ vừa nãy lại quay về, gầy đét như cây sậy, đứng từ xa chỉ tay về phía chúng ta:

 

“Có dịch không báo, chính là hai bọn chúng!”

 

Cướp sạch đồ của ta, giờ còn muốn bắt cả Tiêu Sắt đi.

 

Ta… muốn g.i.ế.c bọn chúng.

 

Lần đầu tiên trong đời, ta thấy cơn giận này bùng lên từ tận trong bụng.

 

Không phải bị động đánh trả — mà là muốn chủ động lấy mạng người.

 

“Hai kẻ kia.”

 

Phía sau có một kẻ mặc áo quan binh bước ra, trầm giọng:

 

“Theo ta một chuyến!”

 

“Không.”

 

Ta cầm lấy con d.a.o rựa lớn sau lưng, khom người, nhe răng gầm nhẹ về phía hắn.

 

“Còn dám phản kháng à?”

 

Hắn cười lạnh một tiếng, rút đao ra:

 

“Thế thì khỏi đợi người khác đến thiêu. Ngay bây giờ, lão tử sẽ lấy mạng ngươi!”

 

Tiêu Sắt nói đúng.

 

Chỉ cần cầm lấy là biết dùng.

 

Con d.a.o trong tay ta — đã sẵn sàng rồi.

 

Ta cúi người, đột ngột lao thẳng về phía trước — chỉ trong vài hơi thở, đã c.h.é.m bay đầu hắn.

 

Tên mặt rỗ đứng cạnh lập tức ngã ngồi phịch xuống đất, miệng há hốc hoảng loạn, nhưng không phát ra được tiếng nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Máu chảy loang ra cỏ dại.

 

Sang năm nơi này… ắt sẽ xanh tốt lạ thường.

 

Chốn này không thể ở lại nữa.

 

Ta bế Tiêu Sắt, trốn đến một khu viện hoang, nơi tất cả đều đã chết.

 

Dịch bệnh, loạn lạc, đói khát…

 

Người sống chẳng khác chi cỏ rác.

 

Dù ta có mạnh mẽ đến đâu, cũng sắp không còn cách kiếm được thức ăn.

 

Tiêu Sắt gầy sọp theo từng ngày, hơi thở yếu ớt như sắp tắt.

 

Ngay lúc ấy — từ hai căn nhà đối diện bỗng bay ra mùi thịt nồng nặc.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chỉ một bát canh xương, kèm bánh ăn cùng…

 

Nàng nhất định sẽ khỏe lại.

 

Ta khoá kỹ cánh cổng sau lưng, rồi trèo lên tường nhà họ mà nhìn.

 

Hơi nóng trắng bốc lên cuồn cuộn, mùi thơm ngào ngạt.

 

Một phụ nhân vừa khóc vừa gào, miệng ngoạm lấy khúc xương, ăn vào rồi lại nôn ra.

 

Ngã xuống đất, đầu gập sát đất mà dập liên hồi, m.á.u loang ra thành một vệt đỏ thẫm.

 

Ta không hiểu bọn họ đang làm gì, chỉ muốn trèo xuống — cướp một bát canh thôi.

 

Nào ngờ bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống ầm ĩ:

 

“Được cứu rồi…được cứu rồi!”

 

“Tần Vương đưa thần y với lương thực tới cứu mạng chúng ta rồi! Mau ra lĩnh cháo, lĩnh thuốc!”

 

“Được cứu rồi! Quận Bình Thành được cứu rồi!”

 

Ta thầm nghĩ: tốt quá rồi.

 

Nhưng đúng lúc ấy — người phụ nữ kia như phát điên.

 

Bà ta đẩy tên đàn ông đang ngồi lặng trên ghế ra, lảo đảo chạy sang căn nhà bên cạnh, quỳ rạp xuống đất đập cửa liên hồi.

 

Đến lời cũng nói chẳng tròn vành rõ chữ, chỉ không ngừng khóc nức nở:

 

“Con ta… trả con ta lại cho ta…”

 

Cửa hé ra, một nam nhân mặt mày xám xịt, giọng trầm khàn mà đáp:

 

“Cho vào nồi rồi.”

 

Phụ nhân kia lập tức gào thét như dã thú, thân thể yếu ớt cố siết lấy cổ hắn:

 

“A a a — con ta! Trả con ta lại đây! Con ta!”

 

“Ả tiện nhân khốn kiếp! Con gái của lão tử cũng bị ngươi lột da nấu vào nồi rồi, giờ còn giả vờ làm mẹ hiền chắc?!”

 

Hắn bỗng nổi cơn thịnh nộ, kéo ra một cây rìu từ trong viện.

 

Nước mắt nước mũi giàn giụa, mặt mày vặn vẹo, hắn gào thét mà c.h.é.m — bổ người đàn bà ấy thành vô số mảnh.

 

Ta lặng lẽ trèo xuống, không phát ra một tiếng động, theo bản năng sờ tay lên ngực.

 

Nhói đau.

 

Chua xót.

 

Nhưng lúc này không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện ấy.

 

Bên ngoài vẫn vang dậy tiếng người.

 

Ta lập tức cắm đầu chạy về phía trung tâm thành, trên đường nhặt được hai cái bát vỡ.

 

Quả thật — có người đang phát cháo phát thuốc.

 

Ta chen chúc xô đẩy, cố gắng chui lên phía trước, lớn tiếng hô:

 

“Một bát! Cho người nhà uống!”

 

Người phát thuốc là một tiểu cô nương, mặt bịt kín bằng vải trắng.

 

Nàng múc cho ta hai bát, khẽ nói:

 

“Người nhà nhiễm bệnh rồi, ngươi cũng uống một bát đi.”

 

Ta “gừ” một tiếng, bất chấp còn nóng hổi, bưng lên uống một hơi cạn sạch.

 

Sau đó lại cầm chiếc bát này, chạy đi lấy thêm một bát cháo.

 

Lúc ta trở về tiểu viện, Tiêu Sắt đã tỉnh lại.