Nàng đã mấy ngày không nói nổi lời nào, giờ chỉ có thể nheo mắt, nhìn ta.
Ta đỡ nàng dậy, trước đút thuốc, sau đút cháo:
“Ăn đi! Ăn rồi sẽ khỏi, rồi chúng ta…cùng đến Kì Thành.”
Tiêu Sắt quả nhiên là một hiệp khách.
Uống thuốc không giống Trưởng công chúa, chẳng cần ai dỗ dành.
Nàng ừng ực nuốt xuống, đến cái bát thuốc cũng l.i.ế.m sạch bóng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta chạy về nhanh, bát cháo vẫn còn nóng.
Nàng ăn thêm hơn nửa bát, phần còn lại cũng để ta l.i.ế.m cho đến tận đáy.
Khi ăn xong, trời vừa sụp tối.
“Ngủ thôi.”
Ta ôm chặt nàng vào lòng.
“Dậy rồi, sẽ tốt thôi.”
“Tốt…”
Một tiếng đáp yếu ớt khiến ta giật mình — không ngờ nàng lại còn đủ sức để nói chuyện.
Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy nàng đang mỉm cười nhìn ta: “Mễ Đậu.”
“Gừ.”
“Mễ Đậu… ta khỏe rồi.”
“Khỏe rồi thì ngủ đi.”
Nàng còn định nói gì đó, ta đã đưa tay che mắt nàng lại.
Thái y vẫn nói, nghỉ ngơi nhiều sẽ mau khỏi.
Ta chưa từng nghĩ — thì ra thái y cũng là kẻ biết nói dối.
Sáng sớm hôm sau, ta bị cái lạnh làm cho tỉnh dậy.
Thân thể của Tiêu Sắt lạnh ngắt, gương mặt cùng môi đều tái xanh trắng bệch.
Ta mơ màng đưa mũi ngửi thử, rồi cúi đầu l.i.ế.m nhẹ trán nàng.
Đã c.h.ế.t rồi.
Đau quá.
Nỗi đau không sao tả xiết, như có kim đ.â.m xoáy vào lồng ngực, ta vô thức siết nàng chặt hơn, gào lên nức nở:
“Tiêu… Sắt…”
Nước mắt theo gò má ta lăn xuống, chạm vào mặt nàng, rồi thấm vào lớp vải bông xám xịt.
Ta đã khóc.
“Ma ma… Tiêu Sắt…
“Ta đã khóc rồi.”
Trên đường đến Kì Thành, ta tự tay đào một cái hố, chôn Tiêu Sắt xuống đó.
Nhưng ta không biết viết chữ, không thể ghi lên mộ nàng dòng “Mộ phần của Tiêu Sắt – nữ hiệp ngao du khắp bốn phương”.
Chỉ đành tìm một mảnh gỗ, vạch vài nét ngang dọc, để người sau biết nơi đây có một nấm mồ.
Hiệp khách của ta… đã rời đi rồi.
Nhưng ta vẫn phải tiếp tục đến Kì Thành.
Chỉ đáng tiếc… nàng không thể ăn được bánh nướng mới ra lò nữa rồi.
Cảnh tượng ở Kì Thành không giống với quận Bình Thành.
Nếu không kể đến ôn dịch, thì còn thê thảm hơn gấp bội.
Nơi này hình như gần với sào huyệt của lũ xấu xa hơn, thế nhưng — dù là triều đình hay bọn chúng… chẳng bên nào muốn nhúng tay vào quản lý.
Thành ra, chỉ đành mặc cho lũ thổ phỉ, lưu manh tung hoành ngang dọc.
Giữa ban ngày, đường phố không một bóng người.
Từng người từng người đói đến hốc hác như xác khô.
Một đứa trẻ đầu to nằm gục ở góc tường, bị quạ đen mổ vào mắt, mà lồng n.g.ự.c vẫn còn khẽ phập phồng.
Loạn thế… đến chim chóc cũng ăn thịt người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ có ta — nghiêm chỉnh mà bước đi giữa đường lớn, thỉnh thoảng ngoảnh trái ngoảnh phải.
Nhưng nhìn mãi… cũng chẳng thấy bánh nướng đâu cả.
Từ xa, có một kẻ trông vẫn còn giống con người, trông thấy ta thì đi tới, cất giọng gọi “Này” một tiếng:
“Ngươi! Đứng lại! Người từ nơi khác đến à?”
Ta vừa định mở miệng nói rằng mình không phải người — thì bất chợt nhớ tới Tiêu Sắt.
Nàng từng bảo: ta là người.
Vậy nên, ta gật đầu:
“Phải.”
“Biết ta là ai không?”
“Không biết.”
Hắn cười khẩy một tiếng, bất ngờ rút dao, dí sát vào cổ ta:
“Giờ thì biết rồi đấy. Mau cởi đồ ra, để gia đây vui vẻ một chút!”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, không tài nào hiểu được hành vi và lời nói của hắn có liên hệ gì.
Chẳng lẽ… người này là Trưởng công chúa tái sinh?
Cũng muốn đánh đòn ta để tiêu khiển?
Nhưng trông hắn…cũng phải ngoài ba mươi rồi.
Mà Trưởng công chúa trước khi làm mấy chuyện đó, ít ra cũng rửa tay trước.
Hắn vừa vung dao, chẳng theo quy củ gì cả.
Chủ yếu là — bây giờ ta là người.
Người thì không thể bị tùy tiện ức hiếp.
Ta vừa định ra tay thì hắn, có vẻ không hài lòng vì ta im lặng, bèn gào lên:
“Còn không mau! Con d.a.o này là bảo đao đấy! Mười bước g.i.ế.c một người! Đừng ép gia g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi ngay bây giờ!”
“…”
Hắn… có học thức thật đấy!
Giết người mà còn đếm số bước — nếu g.i.ế.c đến mười tên, thì chắc ta đếm không nổi.
Không ngờ, lại là một tên lưu manh có văn hoá!
Ta suýt nữa muốn nghe hắn nói thêm vài câu… nhưng ngay lúc ấy, hắn đã nhào tới xé áo ta.
Nhìn bàn tay hắn sắp chọc vào bên trong, ta nghiêng người tránh đi, tay đè lấy vai hắn, thúc gối mạnh một cái.
Chỉ nghe rắc một tiếng — xương n.g.ự.c vỡ tan.
Kẻ “có văn hoá” ấy từ từ ngã xuống, m.á.u mũi m.á.u miệng trào ra như suối.
Những người đói khát đến tàn tạ xung quanh trông thấy, mắt cũng chẳng buồn ngẩng lên.
Thế nhưng, khi ta vừa rời đi — lập tức có vài kẻ lảo đảo bước tới, chen chúc nhau…
Liếm m.á.u hắn đọng trên đất.
Đêm đen như mực, những vì sao lặng lẽ treo trên bầu trời.
Ta lang thang suốt cả ngày trong thành, bụng đói cồn cào đến mức phát ra tiếng.
Vừa nhổ được nắm cỏ, nhét vào miệng còn chưa kịp nhai…
Đã ngửi thấy một mùi thơm — mùi tro than lò sưởi, trộn lẫn với hương bánh nướng thơm ngậy.
Cả người ta giật nảy lên, lập tức vểnh mũi lên ngửi trong không trung, lần theo mùi hương, như bị kéo đi.
Vòng qua mười mấy con hẻm, cuối cùng dừng trước một cánh cổng nhỏ.
Bức tường viện không cao, chỉ rải rác vài mẩu gai nhọn cắm lên trên.
Ta né đám gai đó, nhanh nhẹn nhảy lên, tay chân bám lấy mép tường, thu mình ngồi xổm trên cao.
Bên dưới có mấy cô nương đang vây quanh một chiếc bếp lò đen kịt.
Trên bếp là những chiếc bánh đang nướng, cháy cạnh vừa phải, tỏa ra mùi thơm giống hệt như bánh Lưu ma ma từng làm.
Đúng lúc đó, một cô nương ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy ta ngồi vắt vẻo trên tường dưới ánh trăng, lập tức hoảng hốt hét lên.
Cô nương đang nướng bánh bên cạnh liền lao tới, bịt miệng nàng ta lại, tay run run cầm kẹp sắt, chỉ về phía ta.
Các cô nương nhanh chóng vây thành vòng tròn, người thì cầm que, người cầm gậy, ai nấy đều mặt mày trắng bệch, cắn răng rơi lệ.