Bánh Nướng Và Mễ Đậu

Chương 5



“Này!” Bỗng một người cất tiếng:

 

“Đây… chẳng phải là một cô nương sao?”

 

Các nàng rón rén bước đến nhìn kỹ, rồi thở dài nhẹ nhõm, thả lỏng cảnh giác:

 

“Ngươi cũng trốn từ trong lâu ra à? Sao lại ngồi trên đó? Mau xuống đi, sáng mai là phải lên đường rồi, đến ăn chút gì lót dạ nào!”

 

Ta chẳng hiểu mấy lời các nàng nói là có ý gì — chỉ nghe lọt mỗi chữ “ăn.”

 

Thế là ta nhẹ nhàng nhảy xuống, hạ mình chạm đất không phát ra tiếng động.

 

Những chiếc bánh nướng vàng ruộm đã chín, còn nóng hôi hổi, thơm lừng lan ra khắp sân…

 

Cô nương đang nướng bánh chia cho mỗi người chúng ta hai chiếc.

 

Lúc này ta mới nhận ra — nàng chỉ còn một tay.

 

Cánh tay còn lại, từ bả vai trở xuống đã cụt gần sát gốc.

 

Lớp vải xám quấn quanh đầy vết m.á.u loang lổ chưa khô.

 

“Ngươi cũng trốn từ trong lâu ra à? Ta cứ tưởng Yên nhi là người cuối cùng… chúng vẫn còn bắt người à?”

 

Cô nương ban nãy gọi ta xuống cất tiếng, cười ngọt ngào:

 

“Đừng sợ, ta là Dao Ngọc. Ngươi hẳn từng nghe tên, mới hôm kia còn là hoa khôi đấy.

 

Mấy người này là Yên nhi, Liễu Hoa, Hỉ Lạc, Toan Chi nhi.”

 

Các nàng vừa nhai bánh vừa cười với ta.

 

Người đang nướng bánh — chính là Hỉ Lạc.

 

Ta nuốt xuống miếng bánh vàng ruộm còn bốc hơi nóng, chậm rãi đáp:

 

“Ta từ trong cung ra.”

 

“Trong cung?!”

 

Cả bọn lập tức xôn xao, không ngờ ta đi được xa đến vậy.

 

Chỉ có Hỉ Lạc là tròn mắt nhìn ta, sững người chẳng nói nên lời.

 

Cuối cùng, nàng khẽ cất giọng hỏi:

 

“Ngươi… ngươi có biết Lưu Xuân… Lưu… Lưu ma ma không? Bà ấy ở ngự thiện phòng…”

 

Ta gật đầu.

 

Chưa kịp mở miệng, nàng đã nhào tới, nắm chặt lấy vạt áo ta, nước mắt tức thì trào ra:

 

“Bà ấy… giờ sao rồi?”

 

Chết rồi.

 

Nhưng miệng ta mấp máy mấy lần… lại không sao thốt nổi thành lời.

 

Trời xanh quả có lòng thương xót, khoảnh khắc ấy — trong đầu ta bỗng loé lên linh quang, sinh ra một kỹ năng mà cả đời chưa từng có: nói dối.

 

“Bà ấy vẫn ổn. Kinh thành loạn quá, bà ấy trốn đi rồi. Nói sẽ xuống phương Nam mở tửu lâu…”

 

Đây là lời Tiêu Sắt từng nói — người có chuyện để kể, cuối cùng đều sẽ mở một tửu lâu ở đất phương Nam.

 

Hỉ Lạc ôm mặt, cố nén tiếng nức nở, chỉ còn run rẩy mà khóc không thành tiếng.

 

Các cô nương xung quanh vội vàng dỗ dành:

 

“Nghe rồi đó, mẫu thân ngươi không sao! Đừng lo nữa!”

 

Các nàng hỏi ta vì sao lại tới đây, có kế sinh nhai gì chưa.

 

Cuối cùng, còn mời ta ngày mai cùng họ rời khỏi Kì Thành.

 

Ta nghĩ…

 

Hỉ Lạc đi đâu, ta đi đó.

 

Không thể để mất dấu bánh nướng thêm lần nữa.

 

Hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, các nàng đã lần lượt chui qua lỗ chó ở sau viện mà rời đi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Ta và Hỉ Lạc ở lại sau cùng.

 

Không hiểu sao, cửa chính bỗng vang lên tiếng động.

 

“Rầm! Rầm!” — tiếng đập cửa ầm ầm như muốn phá tung cả gian phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Rồi đột nhiên “rắc rắc rầm rầm”, âm thanh gỗ gãy vỡ vang lên — ta biết, cửa đã bị phá rồi.

 

Ta lúng túng đẩy Hỉ Lạc về phía lỗ chó, nàng lại khẽ hét lên một câu:

 

“Đừng đợi bọn ta nữa! Chạy mau!”

 

Dứt lời, nàng hất mạnh ta ra, còn ta đã sớm vung d.a.o rựa c.h.é.m c.h.ế.t tên lưu manh đầu tiên xông vào.

 

Hỉ Lạc không biết từ đâu lại lôi ra cây kẹp sắt dùng để lật bánh, run rẩy chắn trước ngực, rít lên:

 

“Đừng qua đây! Còn bước thêm nửa bước nữa, lão nương móc mắt các ngươi đấy!”

 

Bên ngoài bỗng nhiên hỗn loạn, không biết ai hô lên trước:

 

“Quan binh tới rồi! Là quan binh tới rồi!!”

 

Tiếng người reo hò vang trời, dù chưa biết thật hay giả, nhưng đủ để làm đám lưu dân, thổ phỉ trong nhà hoang mang.

 

Chúng hơn mười tên, nghe thấy cũng nhất thời rối loạn.

 

Nhưng chẳng biết làm sao, cuối cùng vẫn cắn răng lao tới.

 

“Lão tử ngửi thấy mùi thơm từ cái xó này từ lâu rồi, hoá ra toàn là kỹ nữ!”

 

“Dù gì cũng sống không nổi, lão tử đây thà c.h.ế.t trên người đàn bà còn hơn!”

 

Vừa dứt lời, hắn đã dẫn đầu lao đến.

 

Hỉ Lạc sợ đến thất thần, nhắm chặt mắt lại, vừa khóc vừa gào thét vung loạn cây kẹp trong tay.

 

Ta còn sợ nàng vung trúng mình, nên lui ra xa một chút, bình tĩnh ngồi xuống, đặt cây d.a.o rựa mà Tiêu Sắt để lại sang một bên.

 

Người quá đông, thứ vũ khí này… dùng không thuận tay.

 

Ngay khoảnh khắc kẻ đó sắp chạm vào Hỉ Lạc, ta đột ngột lao ra, nhảy phắt lên lưng hắn, một hơi siết chặt rồi ngoạm đứt cổ họng.

 

Máu tanh hôi phun đầy mặt Hỉ Lạc, theo áo nhỏ xuống từng giọt.

 

“A a a a a! Giết các ngươi… g.i.ế.c sạch các ngươi!!”

 

Hỉ Lạc vẫn chưa dám mở mắt, tưởng rằng chính mình vừa g.i.ế.c người, càng vung loạn cái kẹp trong tay dữ dội hơn.

 

Ta trừng mắt nhìn quanh — bọn súc sinh trước mặt bỗng hoá thành một lũ thỏ hoang chạy loạn.

 

Tất cả… đều nên bị cắn đứt cổ.

 

Dưới ánh bình minh vừa hé, ta mượn ánh sáng yếu ớt của sớm mai, học được một câu chửi:

 

“Dám động vào bánh nướng —— ta g.i.ế.c sạch đám chó má các ngươi!!”

 

Máu chảy thành dòng, bọn chúng đua nhau tháo chạy.

 

Tên cuối cùng chưa kịp ra khỏi cửa đã bị ta xé rách cuống họng.

 

Máu hắn b.ắ.n thẳng lên người viên quan binh đang đứng ở cổng.

 

Bốn mắt nhìn nhau — một kẻ sát khí đằng đằng, một kẻ c.h.ế.t điếng vì kinh hãi.

 

Viên quan binh ấy dán mắt vào cái sân đẫm máu.

 

Còn ta… chỉ nhe răng cười gằn với hắn.

 

Không hiểu sao, trong lòng đột nhiên sinh ra đôi phần oán hận.

 

Hận… Hoàng đế.

 

Nếu không vì hắn, Lưu ma ma đã chẳng chết.

 

Tiêu Sắt… cũng sẽ không chết.

 

Có phải… cánh tay Hỉ Lạc cũng sẽ lành lặn?

 

Lúc trước gặp hắn, lẽ ra ta nên lao lên, cắn c.h.ế.t ngay từ đầu.

 

Giờ đưa người tới thì có ích gì?

 

Thời thế này… còn có gì có thể vãn hồi được nữa?

 

Nhưng viên quan binh kia lại mở miệng:

 

“Cô nương, cô không sao chứ? Chúng ta là người của Trấn Tây tướng quân…”

 

Ồ. Không phải người của Hoàng đế.

 

Hỉ Lạc vừa hoàn hồn, bước qua bãi thịt m.á.u nhầy nhụa, nắm lấy tay ta kéo chạy:

 

“Bọn ta không sao, tạ ơn đại nhân.”