Bánh Nướng Và Mễ Đậu

Chương 6



Nàng nhìn vị quan binh ấy như thể… ghê tởm đến tột cùng.

 

Ra đến đường lớn, nàng mới khẽ nói — bản thân chưa từng cam tâm làm kỹ nữ.

 

Mấy cô nương ấy, kể cả nàng, đều là người của Tầm Phương lâu.

 

Khi Kì Thành hỗn loạn, bọn quan lại ép họ tiếp đãi kẻ có quyền, mong giữ được chút bình yên cho thành.

 

Tiếp khách xong, nếu là người dị tộc thì thôi, còn phải tiếp cả đám quan lại trong triều.

 

Người không đủ, liền ra phố bắt thêm.

 

Hành hạ, giày vò — c.h.ế.t hết đợt này đến đợt khác.

 

Hỉ Lạc là vì chống lại nên mới bị c.h.é.m mất một tay.

 

“Chỉ vì một tên quan… cái loại tởm lợm, hắn lại ưa người bị tàn phế!”

 

Nàng hận quan lại đến tận xương tủy, lôi ta chạy về điểm hẹn mà trước đó các cô nương đã bàn với nhau.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Thế rồi — hai ta nhìn thấy bốn cỗ thi thể.

 

Hỉ Lạc “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy, gần như không thể nhúc nhích, trườn đến mép tường.

 

Nàng ôm lấy một trong số đó, khẽ gọi:

 

“Liễu Hoa nhi?”

 

“Yên nhi?”

 

“Toan Chi nhi…Dao Ngọc…”

 

Trên người các nàng ấy đều đầy máu.

 

Dao Ngọc — dáng người vốn kiều diễm là thế… nay bị vó ngựa giẫm nát nửa thân, đôi mắt vẫn chưa nhắm lại.

 

Loạn lạc thế này, chết… còn dễ hơn sống.

 

Ta và Hỉ Lạc tìm một chỗ yên tĩnh, chôn cất bọn họ rồi quay về tiểu viện.

 

Quan binh đã đến, bức đám lưu dân, thổ phỉ phải tháo chạy tán loạn.

 

Khi quầy phát cháo được dựng lên trở lại, mùi khói bếp nhân gian mới dần quay về nơi đây.

 

Ít nhất… bọn ta, tạm thời không cần rời đi nữa.

 

Từng xe từng xe lương thực được chở vào.

 

Ruộng đồng không còn bị tàn phá bắt đầu đ.â.m chồi trở lại.

 

Âm thanh rao bán ngoài phố cũng dần vang lên.

 

Hỉ Lạc cũng dựng lại quầy bánh nướng của nàng.

 

Hằng ngày, ta và nàng cùng đẩy chiếc bếp lò đen sạm ra ngoài.

 

Mỗi khi Hỉ Lạc nặn bánh xong, nàng chỉ cần vỗ nhẹ một cái — là sẽ dán đều một hàng lên thành lò.

 

Một đồng tiền được hai cái bánh nướng.

 

Hai đồng — được bốn cái, còn được thêm nửa gói dưa chua thái sợi.

 

Ăn kèm vào thì mặn thơm vừa miệng, ngoài giòn trong mềm.

 

Dưa chua giòn rụm, cắn một miếng đã vang lên tiếng răng rắc giòn tan trong miệng.

 

Mỗi ngày, bánh đều bán gần hết, chỉ còn lại bốn cái.

 

Ta và nàng mỗi người ăn hai cái, dưa chua thái nhỏ, chan thêm giấm và dầu.

 

Hỉ Lạc còn nấu thêm một nồi cháo loãng, cho thêm rau tạp và muối.

 

Cứ thế, bánh nướng chấm vào, húp một ngụm — nóng đến bỏng cả lưỡi.

 

Lần nào ta cũng l.i.ế.m sạch cả đáy bát.

 

Hỉ Lạc thường cười trêu ta, nói ta dễ nuôi vô cùng:

 

“Cũng từng là quý nhân trong cung, sao lại như thể chưa từng được ăn no ngày nào thế?”

 

Nhưng mà…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong cung, ta thực sự chưa từng ăn no bao giờ.

 

Thỉnh thoảng, Hỉ Lạc lại hỏi ta chuyện về Lưu ma ma.

 

Nhưng ta… cũng chẳng kể được nhiều.

 

Ngẫm lại thật kỹ, ta với Lưu ma ma chỉ có chừng ấy giao tình — bà lén đưa bánh nướng cho ta qua song sắt của lồng giam.

 

Có điều… bà từng nhắc đến Hỉ Lạc.

 

Hôm ấy hoàng cung tổ chức cung yến, người người đều đã ra ngoài, chỉ còn mấy kẻ quét dọn, chẳng ai để ý đến ta.

 

Lưu ma ma liền nhân lúc đó lại gần, xoa đầu ta.

 

Bà nói, con gái bà tuổi cũng xấp xỉ với ta, nhưng may mắn hơn ta nhiều lắm.

 

Trưởng công chúa thì lại hay bảo:

 

“Ngươi là sói con may mắn nhất, sinh ra và lớn lên trong cung, ngoài kia khắp nơi đều là kẻ phải đi ăn xin đấy.”

 

Ta nghĩ bụng: sao lại nói nàng ấy may mắn hơn ta được?

 

Ta nghiêng đầu nhìn về phía Hỉ Lạc — nàng đã ngủ thiếp đi từ lâu.

 

Mái nhà có một lỗ thủng, ánh trăng len lỏi chiếu xuống, rọi lên gương mặt nàng.

 

Trông vừa mềm mại, vừa sáng rỡ như có lông tơ bao phủ.

 

Chỉ còn một cánh tay, nên nàng ngủ không yên, nghiêng tới nghiêng lui, còn từng lăn khỏi giường một lần.

 

Trước khi tuyết đầu đông rơi, ta vừa mới trám lại mái nhà thì nghe tin — đám quan binh kia chuẩn bị xuất chinh.

 

Ngày bọn họ rời đi, không biết từ đâu thình lình xuất hiện vài kẻ lạ mặt, thấy ta và Hỉ Lạc là hai nữ nhân, liền muốn cướp vài đồng tiền ít ỏi trong tay chúng ta.

 

Ta vốn định g.i.ế.c chúng luôn giữa phố, nhưng Hỉ Lạc kéo nhẹ tay ta:

 

“Chốn này không ở được nữa. Ba tên, năm tên ngươi còn cắn được, ba mươi, năm mươi tên thì làm thế nào? Bọn thổ phỉ này đi rồi, bọn khác sẽ lại tới. Đợi trời tối, ta với ngươi lẻn đi.”

 

Hai ta quay về thu dọn mọi thứ, mấy chiếc bánh còn lại gói kỹ trong bọc nhỏ, đeo lên người, rồi nhân lúc đêm đen mà chạy.

 

Vừa chưa kịp rẽ sang đầu hẻm, ta đã ngửi thấy có mấy kẻ đang lén lút lượn tới gần.

 

Chính là mấy tên ban sáng.

 

“Ngươi đến cổng thành phía Đông chờ ta.”

 

Ta ghé sát tai Hỉ Lạc, bảo nàng đi trước.

 

Sau đó tháo thanh d.a.o rựa sau lưng xuống, lặng lẽ bám theo.

 

Chỉ nghe xoạt xoạt một trận, mấy tên kia đã leo tường vào sân.

 

“Không có ai à?”

 

“Chẳng phải lão Nhị nói hai con ả kia ở đây sao? Giờ lại biến mất rồi!”

 

“Lão Đại, nhìn kìa!”

 

Một trận xáo động, tiếng chân dẫm loảng xoảng lên xoong chảo bát đũa:

 

“Đồ đạc bị lục tung rồi, chắc chắn đã bỏ trốn!”

 

“Ban sáng dám phản kháng, giờ bỏ chạy là sợ rồi, chưa đi xa đâu, mau đuổi theo!”

 

Cả bọn xô nhau chạy ra ngoài, cửa chính “rầm” một tiếng mở toang trước mặt ta.

 

Ta siết chặt thanh d.a.o rựa — một nhát đ.â.m tới.

 

Lưỡi d.a.o dính m.á.u tươi ánh lên một tia sáng lạnh, lướt sát qua mặt tên kế tiếp.”

 

Ta không hiểu sao lại thấy buồn cười, khẽ bật cười lạnh:

 

“Giết hết các ngươi.”

 

Đến khi ta tới cổng thành phía Đông, Hỉ Lạc đang ngồi chờ trên một tảng đá lớn.

 

Lúc này, nửa cánh cổng thành đã đổ sập, chỉ còn hai người lính canh.

 

Bọn họ đang ngủ gật, chúng ta cứ thế mà đi ra — chẳng ai buồn hỏi.

 

Hỉ Lạc bảo:

 

“Đi về phía Tây. Là Giang Thành. Ở đó gần doanh trại, may ra… còn có người quản lý.”