Thế mà hắn lại nhíu mày, lẽ nào còn đang do dự thật sao?
Tống Ngọc! Ngươi thông minh như vậy, đừng làm vụ mua bán lỗ vốn này!
Ta trừng mắt liếc Lý Bất Nhiên: “Lý Bất Nhiên, ta chỉ là một nha hoàn bên cạnh Tống Ngọc, lấy Yên Vân mười sáu châu đổi lấy ta, ngươi quả thật đã quá coi trọng ta rồi.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu xa khó đoán: “Tiểu nha đầu, ngươi không hiểu nam nhân.
“Nếu là thê tử của ta bị bắt, cho dù mất mạng ta cũng phải che chở nàng!”
Ta sớm nghe nói vợ hắn đã c.h.ế.t trong loạn thế, đó cũng là lý do hắn cất quân khởi nghĩa.
Nhưng ta không phải thê tử của Tống Ngọc, toan tính của hắn ắt sẽ uổng phí.
“Giữa ta và hắn chỉ là quan hệ chủ tớ mà thôi.”
“Ta đồng ý.”
Ta và Tống Ngọc gần như đồng thanh, rồi cùng lúc nhìn về phía đối phương.
Gương mặt Tống Ngọc thản nhiên, dường như chỉ vừa đánh mất một vật chẳng mấy quan trọng.
Nước mắt dâng tràn nơi khóe mắt ta cuối cùng cũng rơi xuống, thầm mắng hắn một câu:
“Đồ ngốc!”
Lý Bất Nhiên càng cười ngạo mạn, Yên Vân mười sáu châu lại đổi được một mạng nữ nhân.
“Ngươi mơ tưởng quá rồi!”
Thừa lúc hắn sơ ý, ta vùng khỏi tay lính canh, liều mình nhảy thẳng từ cổng thành xuống.
“Chiếu Chiếu!”
Khoảnh khắc rơi xuống, Tống Ngọc thúc ngựa lao nhanh tới.
Ngay sau đó, ta ngã vào lồng n.g.ự.c cứng rắn của hắn.
Ta không chết, chỉ cùng hắn lăn xuống ngựa, hắn gắt gao ôm chặt ta trong lòng.
Khi ta ngẩng đầu nhìn lên, vẻ sợ hãi trên mặt hắn vẫn chưa tan.
Hắn ôm ta chặt hơn, còn ta khẽ cười: “Tống Ngọc, ta dũng cảm lắm phải không.”
Hắn lặp đi lặp lại kiểm tra ta, đến khi tin chắc ta không hề hấn gì.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trên cổng thành, Lý Bất Nhiên nhìn chúng ta mà sững sờ, rồi phát điên chửi rủa là kẻ điên.
Hắn muốn bỏ chạy, nhưng Tống Ngọc tuyệt đối không cho cơ hội, giọng nói lạnh lẽo vang trên đỉnh đầu ta:
“Công thành! Kẻ nào c.h.é.m được đầu Lý Bất Nhiên, thưởng một trăm lượng hoàng kim!”
13
Đầu của Lý Bất Nhiên bị một ngọn thương xuyên thủng, treo lủng lẳng trước cổng doanh trại.
Ta thậm chí chẳng buồn cảm thán, Tống Ngọc quả thật quá tàn nhẫn.
Từ hôm đó, dù ta không bị thương, nhưng Tống Ngọc cho rằng ta bị kinh hãi, nhất quyết bắt ta nằm giường tĩnh dưỡng.
Còn hắn, mình đầy thương tích, vậy mà vẫn chạy khắp nơi, tối đến quay về cũng phải ghé qua thăm cái “thương binh” là ta trước đã.
Ba ngày sau, ta thật sự ngồi không nổi nữa, liền cầm lấy bàn tính của mình bắt đầu tính sổ sách.
Mấy ngày nay tuy đã có quan tiền lương mới, nhưng ta đã quản việc này gần ba năm, có thứ tự tay làm mới thấy yên tâm.
Đang tính đến một nửa, Tống Ngọc xách một hộp bánh quế hoa bước vào.
Vừa ngửi thấy hương thơm, ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Từ khi theo quân chinh chiến, mọi thứ đều phải giản lược, để tiết kiệm từng đồng, suốt ba năm nay ta chưa từng ăn lấy một miếng.
Nắp hộp vừa mở, ta liền vội vàng lấy ngay một khối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy ta ăn vội, Tống Ngọc rót cho ta chén trà: “Đừng gấp, còn cả một đĩa lớn kia mà.”
“Hôm nay thắng trận rồi sao? Hay có chuyện vui gì? Sao lại mua bánh quế hoa cho ta?”
“Có một việc muốn nói với ngươi.”
Vẻ mặt Tống Ngọc bỗng trở nên nghiêm túc, ta liền đặt miếng bánh xuống:
“Chuyện gì?”
“Ngươi còn nhớ lời từng nói vào lễ cập kê mười bốn tuổi không?”
Ta nghĩ một lát, quả thật còn nhớ rõ.
Hôm ấy có người trêu ta đã trưởng thành, có thể gả chồng.
Nhưng khi ấy chiến sự căng thẳng, ta nào có tâm trí nghĩ đến chuyện đó.
Chỉ vào Tống Ngọc, ta nói với mọi người:
“Cả đời này, ta sẽ đánh bàn tính cho Tống tướng quân cả đời.”
Ánh mắt Tống Ngọc sâu thẳm, rất lâu sau mới thốt ra một câu:
“Chiếu Chiếu cô nương đã hứa thì phải giữ lời.”
Ta ngẩn ra, rồi lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi, Chiếu Chiếu cô nương chưa từng lừa ai cả!”
Tống Ngọc mỉm cười, nhưng nụ cười ấy dần trở nên mơ hồ.
Ta dụi mắt, sao Tống Ngọc lại biến thành hai người vậy?
“Chiếu Chiếu, ngủ đi, ngoan ngoãn chờ ta.”
Chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, trước mắt ta đã tối sầm, ngất lịm đi.
14
Khi ta tỉnh lại, đã được đưa về quê nhà ở Lạc Dương.
Trước mắt là căn phòng quen thuộc, nhưng lại toàn những gương mặt xa lạ.
Cơn hoảng hốt lan khắp người, ta vội hỏi:
“Tống Ngọc đâu?”
Đám tỳ nữ cúi đầu không đáp, ta liền nhảy xuống giường, theo ký ức mà chạy khắp nơi, từ phòng ngủ đến thư phòng của Tống Ngọc tìm một lượt.
Mấy tỳ nữ tay cầm giày áo chạy theo phía sau:
“Tiểu thư, xin hãy mang giày!”
“Tiểu thư, đi chậm một chút, coi chừng nhiễm lạnh.”
Nhưng chẳng có, Tống Ngọc không ở đây. Trong toàn bộ phủ đệ, chỉ có mình ta trở về.
Mắt đỏ hoe, ta quay lại hỏi: “Tống Ngọc… đã bỏ ta lại sao?”
Đám tỳ nữ nghe vậy không dám đáp, chỉ khẽ khàng khuyên nhủ:
“Không phải vậy, tiểu thư, Tống tướng quân đi chinh chiến phương Nam rồi.
“Nơi đó sương khí dày đặc, hẳn là lo cho tiểu thư nên mới không để người đi theo.”
Ta mắt ngấn lệ, chẳng buồn nghe, tự mình quay về phòng, khóa chặt cửa.
Tống Ngọc… vốn đã chẳng còn bình thường.
Ngày trước khi công thành, hắn chưa từng đại khai sát giới, nhưng hôm ấy lại đem quân Lý c.h.é.m g.i.ế.c đến sạch sẽ.
Ngay cả chưởng quầy Lưu cũng bị chặt nát cho chó ăn.
Ta lẽ ra phải hiểu từ sớm.