Bánh Quế Hoa

Chương 8



Từ lúc hắn muốn lấy Yên Vân mười sáu châu đổi ta, ta đã nên hiểu rồi.

 

Vị Tống tướng quân luôn lạnh lùng, bình tĩnh nơi chiến trường, hôm ấy đã biến thành Tống Ngọc chỉ biết nghĩ đến ta.

 

Ta nhốt mình trong phòng đến tận đêm mới bước ra.

 

Mấy tỳ nữ quỳ trước cửa, tay bưng cơm.

 

“Ta không cần ai hầu hạ, các ngươi đi đi.”

 

Chúng cúi đầu, chẳng dám nói một lời. Ta biết, Tống Ngọc ngoài mặt đối xử với ta một kiểu, nhưng với bọn hầu gái, có lẽ lại là một bộ mặt khác.

 

Một nha hoàn rụt rè đưa ta một phong thư:

 

“Đây là thư Tống tướng quân thúc ngựa gấp gửi về cho cô nương.”

 

Trên phong bì, nét chữ quen thuộc đề bốn chữ “Chiếu Chiếu thân khải”.

 

Ta lập tức xé mở, thậm chí vì quá gấp mà trực tiếp xé toạc miệng thư.

 

【Chiếu Chiếu, khi ngươi đọc được bức thư này, ta nghĩ ngươi đã về Lạc Dương.

 

Ngươi có biết khi thấy ngươi bị giặc Lý bắt giữ, trong lòng ta lo lắng thế nào.

 

Nếu khi đó ngươi có bất kỳ sơ suất gì, ta chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình – kẻ đã đồng ý đưa ngươi lên chiến trường.

 

Ba năm qua, lẽ ra ngươi nên ở Giang Nam hay một nơi vô ưu vô lo, nhưng vì ta, mà chịu đựng bao khổ nhọc.

 

Nam cương hiểm ác khôn lường, xin tha thứ cho ta vì không để ngươi theo cùng.

 

Nhưng hãy mãi tin rằng, “đại tiểu thư” của ngươi nhất định sẽ bình an trở về, mang cho ngươi bánh quế hoa.

 

Chỉ là… không biết bánh quế hoa ở Nam cương liệu có hợp khẩu vị của ngươi chăng?】

 

Từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt trang thư.

 

“Ta mới không thèm chờ ngươi, cũng chẳng cần bánh quế hoa Nam cương.

 

“Ta chỉ muốn… từng khắc từng giây đều ở bên ngươi.”

 

15

 

Mười mấy ngày sau, Tống Ngọc không còn gửi tin tức nào đến nữa.

 

Cho đến hôm ấy, trong phố truyền đến tin hắn đã chết.

 

Người ta nói, Tống Ngọc khi dẫn quân phá vòng vây thì trúng phải chướng khí, đã bỏ mạng rồi.

 

Tay ta khựng lại trên trang giấy, mực nhỏ xuống, loang lổ nét chữ vốn thanh tú.

 

Ta vội vàng lao ra, đến chuồng ngựa dắt ngựa ra.

 

Từ Lạc Dương đến Nam cương đường xa vạn dặm, nhưng nếu ta không ngừng thúc ngựa thì trong mười ngày cũng có thể đến nơi.

 

Chiều buông, khi cửa thành sắp khóa, ta khoác một thân áo trắng, cưỡi ngựa xông ra khỏi thành, mặc kệ hai tên thị vệ ngăn cản.

 

Một đường thẳng tiến đến biên giới Nam cương, ta tìm được một người bản xứ dẫn đường.

 

“Cô nương, ngươi là người Trung Nguyên phải không?”

 

Đôi mắt tinh tường của bà lão chỉ thoáng nhìn đã thấy rõ ý đồ của ta, song lại cố ý bảo:

 

“Nơi này dạo gần đây đánh nhau, đã mười ngày chưa ngừng lửa, ngươi đừng đi loạn thì hơn.”

 

Ánh mắt bà lão lướt qua thẻ bài bên hông ta, đó chính là vật Tống Ngọc trao, khi cần có thể thay hắn hành sự.

 

Ta hoảng hốt che lại, động tác vụng về khiến bà bật cười khẽ.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô nương, ngươi cũng chẳng cần sợ, ta nhận ra Tống tướng quân, người tốt lắm, từng cứu con trai cùng con dâu của ta.”

 

Tim ta thắt lại, vội vàng hỏi thăm:

 

“Hắn… không sao chứ?”

 

“Chuyện đó ta không rõ, chỉ nghe nói hôm nay hai quân lại giao chiến, ngay gần đây thôi.

 

“Cô nương nên tránh đi thì hơn, trên chiến trường đao kiếm vô tình, nhỡ xảy ra bất trắc thì sao?”

 

Bà lão ngoái nhìn sau lưng mình vốn trống rỗng, khe khẽ lẩm bẩm:

 

“Người đâu rồi?”

 

16

 

Cưỡi ngựa men theo gió, ta nghe thấy tiếng binh khí va chạm từ xa nơi chiến trường, nhưng rất yếu ớt.

 

Yếu đến nỗi, nếu ta không chăm chú lắng nghe, e rằng chẳng thể phân biệt được.

 

Ngựa chẳng may vấp ngã, ta cũng theo đó ngã xuống đất.

 

Trên mặt trên thân đều rách xước, từng vệt m.á.u rỉ xuống, ngựa cũng kiệt sức mà quỵ xuống.

 

Ta gượng đứng dậy, từng bước nặng nề tiến về phía nơi mùi m.á.u nồng đậm hơn cả.

 

Vén lớp cỏ dại, cảnh tượng trước mắt khiến ta c.h.ế.t lặng.

 

Trước mặt toàn là núi xác, biển máu, cả vùng đất không còn lấy một bóng người sống.

 

Chỉ có vài con chiến mã hấp hối, rên rỉ chờ cái c.h.ế.t cận kề.

 

Ta lật từng t.h.i t.h.ể binh sĩ, mùi m.á.u tanh xộc lên khiến khứu giác gần như tê liệt.

 

Cắn răng nén cơn buồn nôn, cuối cùng ta lôi được Tống Ngọc ra khỏi đống xác, gương mặt loang máu, dưới mũ trụ lộ mấy sợi tóc nhuốm m.á.u đã khô cứng.

 

Hắn vẫn còn thoi thóp, mơ màng mở mắt:

 

“Sao c.h.ế.t rồi mà vẫn còn mộng được? Hay là ông trời thương xót?

 

“Sao mộng này lại thật đến thế… mặt nhỏ của ta sao lấm lem thế này?”

 

Bàn tay đen sạm của hắn khẽ nhấc lên, nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống.

 

Nước mắt ta tức thì trào ra, thấy hắn lại ngất đi, ta vội áp tai vào n.g.ự.c hắn.

 

Vẫn còn tiếng tim đập, may quá, thật may mắn.

 

Trận chiến này, xem ra cả hai phe đều tổn thất nặng nề, mười dặm quanh đây gần như không còn sinh linh nào.

 

Ta cõng Tống Ngọc, một bước sâu, một bước cạn giẫm lên bùn máu.

 

Tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, ta ngỡ rằng quân viện binh tới, nào ngờ trước mắt tung bay lại là quân kỳ Nam cương.

 

Tướng lĩnh dẫn đầu nhìn thấy chúng ta, càng thúc ngựa phóng nhanh hơn.

 

Ta đã sức cùng lực kiệt, ngã quỵ xuống bùn cùng Tống Ngọc.

 

Ta ôm chặt hắn, lòng lại dâng niềm an ủi:

 

“Tống Ngọc, may mà ta đến… bằng không ngươi c.h.ế.t ở đây, ta biết lấy ai bầu bạn?”

 

Tiếng vó sắt càng lúc càng gần, con d.a.o trong tay ta cũng từ từ giơ lên.

 

Ngay lúc sắp kề cổ, một mũi tên lạnh buốt b.ắ.n trúng, hất văng lưỡi dao.

 

Đại quân trước mắt cũng khựng lại.