Cô chỉ là giáo viên của tôi, mới đi làm không bao lâu, có thể hứa sẽ lo cho tôi học cấp ba đã là ân nghĩa lớn lao, cả đời này tôi sẽ luôn ghi nhớ.
Cuối cùng, cô giáo Lâm an ủi tôi rất lâu rồi mới rời đi. Khi tôi dọn cốc nước, phát hiện bên dưới lót một xấp tiền. Tôi đếm thử, một trăm tệ, gần bằng hai tháng lương của cô.
Tôi siết chặt xấp tiền, nức nở bật khóc thành tiếng.
Khi ánh bình minh đầu tiên nhuộm hồng chân trời, tôi cất tiền cẩn thận, rửa mặt bằng nước lạnh, rồi đến nhà bố tôi ở trấn trên.
26
Trường trung học cơ sở ở trấn năm nay có một người vào top mười toàn huyện.
Tin tức này cũng đến tai bố tôi, ông ta hiếm khi nở nụ cười với tôi:
“Không tệ, học hành giỏi, điểm này giống bố. Học phí và sinh hoạt phí trung cấp con khỏi lo, bố sẽ lo cho con.”
“Sau khi tốt nghiệp thì theo bố làm ăn vài năm, tiện thể làm quen với mấy đứa con trai của bạn bố, mấy thằng nhóc đó đứa nào cũng ưu tú, lại môn đăng hộ đối…”
Ông ta tự nói một tràng, thấy tôi luôn giữ bộ mặt lạnh tanh, lập tức không vui:
“Con bị điếc à? Bố đây nói hết ruột gan, đến cái phản ứng cũng không có.”
“Bố.”
Tôi khó nhọc gọi ra tiếng gọi xa lạ ấy, nhìn ông ta, cầu khẩn:
“Bố có thể cho con vay một ít tiền không?”
Ông ta sững người một chút, sau đó khịt mũi cười khẩy:
“Bố tưởng chuyện gì to tát, chứ bố thì thiếu gì tiền. Nói đi, muốn bao nhiêu?”
“Năm nghìn.”
“Bao nhiêu?!”
Ông ta bật dậy, làm đổ cả cái ghế, trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi có một nỗi sợ bản năng đối với ông ta, bị dọa đến run lên, nhưng nghĩ đến bà ngoại đang chờ cứu mạng trong bệnh viện, tôi vẫn cắn răng giải thích:
“Năm nghìn. Bà ngoại bị ung thư dạ dày, bệnh viện trên thành phố nói chi phí phẫu thuật và phục hồi sau này cần năm, sáu nghìn. Cậu và mợ con không thể gom đủ tiền...”
“Bố yên tâm, con sẽ trả, con có thể viết giấy vay nợ.”
Bố tôi như thể nghe thấy chuyện cười lớn nhất thế gian, ngửa mặt cười ha hả:
“Năm nghìn? Ha ha ha ha mày đúng là dám nói. Mày có biết năm nghìn tệ là bao nhiêu tờ không? Đủ để nhét nửa bao tải rồi đấy!”
“Hồi đó, khi bà ngoại mày dắt mày đi, đã nói rất rõ, sau này mày do bà ấy nuôi. Mày còn chẳng có tên trên hộ khẩu nhà tao, chẳng tính là con tao. Tiền này, tao không cho mượn được.”
Ông ta nói là “không cho mượn được”, chứ không phải “không có tiền”.
Tôi nghĩ khắp mọi người, chỉ có ông ta là người duy nhất có thể lấy ra từng đó tiền.
Tôi vịn lấy bàn, chậm rãi quỳ xuống.
27
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Năm tôi chín tuổi, bị ông ta đánh đến nửa sống nửa c.h.ế.t vẫn không chịu khuất phục, khi đó tôi cho rằng lòng tự trọng và khí tiết còn nặng hơn cả mạng sống.
Mười lăm tuổi, bên còn lại của cán cân đặt lên mạng sống của bà ngoại — đừng nói là tự trọng, cho dù đổi mạng lấy mạng, tôi cũng bằng lòng.
Cũng giống như năm đó, vì tôi, bà ngoại đã quỳ xuống cầu xin bố tôi.
Nghĩ mà thấy thật đáng buồn, rõ ràng phần lớn khổ nạn của chúng tôi đều do ông ta gây ra, vậy mà đến lúc nguy cấp lại chỉ có thể cầu xin ông ta.
Bố tôi sốt ruột xua tay:
“Đừng có giở mấy trò khóc lóc c.h.ế.t chóc này, tao không có hứng xem.”
Mẹ kế vừa về đến nhà, vứt bó rau trên tay, cầm chổi đuổi tôi:
“Cút! Mày hại c.h.ế.t con trai tao còn muốn xin tiền à? Không có cửa đâu!”
Bố tôi làm bộ can ngăn, đỡ tôi dậy, rút ra một tờ mười tệ:
“Ra ngoài mua cái gì ăn đi, rồi mua vé về, sau này đừng có tới nữa.”
Ngay cả mấy lời mười phút trước còn nói là sẽ lo cho tôi học trung cấp, cũng bị ông ta rút lại.
Đây chính là bố ruột của tôi đấy.
Bao năm qua, tôi vẫn luôn tự nhủ, đừng trách ông ta, đừng hận ông ta, cứ xem ông ta là người xa lạ, cả đời không qua lại.
Nhưng làm sao tôi không hận chứ?!
Ông ta sinh tôi nhưng không nuôi tôi, mặc kệ tôi giữa thế giới tàn khốc này tự sinh tự diệt, rồi còn đường hoàng buông ra một câu: “Ai bảo mày theo bà ngoại đi?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chỉ trong thoáng chốc, nỗi căm hận trong tôi dâng trào, tôi hất tay ông ta ra, lạnh lùng nói:
“Phải rồi, dù sao thì tiền của ông cũng còn để dành cho cậu em trai của tôi ngoài kia mà.”
Bố tôi sững người trong chốc lát, giơ tay lên tát thẳng vào mặt tôi:
“Mày nói bậy cái gì thế?!”
Mẹ kế vừa bị kéo đi khỏi lập tức lao tới, thần sắc phát cuồng:
“Cái gì mà em trai?! Mao Hữu Nghĩa, ông có con rơi bên ngoài sau lưng tôi hả?!”
Bố tôi tỏ vẻ mất kiên nhẫn:
“Không có chuyện đó, con nít nói linh tinh thôi.”
Mẹ kế hoàn toàn không nghe lọt tai, túm chặt lấy tay ông ta:
“Ông còn có lương tâm không hả? Tôi theo ông từ năm mười sáu tuổi mà...”
Không lấy được tiền, tôi cũng chẳng còn tâm trạng xem vở kịch lố bịch này.
Vừa bước ra khỏi cửa, em gái đã đuổi theo:
“Chị biết chuyện từ khi nào vậy?”
Tâm trạng tôi tệ đến cực điểm, chẳng muốn để ý đến nó, nhưng lại không thể phủi đi được, đành lạnh lùng đáp:
“Thế còn em, em biết từ bao giờ? Tại sao không nói với mẹ em?”