28
Em cúi đầu, chỉ trong khoảnh khắc, như bị bao trùm bởi một bóng đen khổng lồ.
“Tháng trước... lúc nhỏ ba mẹ thương em trai hơn, mỗi khi buồn em chỉ biết tự an ủi, ít ra mình còn hơn chị. Bây giờ nghĩ lại thật nực cười, chẳng qua chỉ là món quà khuyến mãi đi kèm món hàng thôi, tốt hay xấu đều không có giá trị gì.”
Tôi không có tâm trạng nghe nó than vãn, vòng qua định rời đi thì thấy bố tôi đạp cửa bước ra, khởi động xe rồi phóng đi.
Mẹ kế đuổi theo, ngã nhào xuống đất, hướng về chiếc xe đang đi xa mà nguyền rủa:
“Mao Hữu Nghĩa, ông không c.h.ế.t tử tế được đâu! Ông không c.h.ế.t tử tế được đâu!”
Em gái nhét vào tay tôi một vật:
“Em chỉ có chừng này, mong bà ngoại chị mau khỏe lại.”
Nó đỡ mẹ kế dậy trở vào nhà, tôi mở khăn tay ra, bên trong là một xấp tiền lẻ.
Tổng cộng được 53 tệ.
Sau đó, tôi nắm chặt 63 đồng, mặt sưng đỏ, người rã rời, lê bước trở về nhà.
Mặt trời tháng Tám vẫn còn rất gắt, chiếu rọi lên người tôi, nhưng lại khiến tôi lạnh thấu xương.
Vừa bước vào sân, đã thấy đèn trong nhà sáng trưng. Tôi tưởng nhà có trộm, vội vàng chạy vào, thì thấy mợ đang ôm một đống quần áo, dưới chân là một bao tải lớn.
Thấy tôi, mợ lập tức chạy tới, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g tôi một cái:
“Cháu đi đâu mà mất dạng thế hả? Mợ lo phát điên, đang định đến nhà trưởng thôn mượn loa rồi nè!”
Tôi lấy hết toàn bộ số tiền đưa cho mợ:
“Mợ ơi, con hỏi rồi, học trung cấp không cần học phí, tiền sinh hoạt con cũng sẽ tìm cách lo.”
“Tiền thuốc thang của bà ngoại xin mợ cho con mượn, sau khi tốt nghiệp, năm năm… không, ba năm, con nhất định sẽ trả lại.”
“Xin mợ đấy, con không muốn bà ngoại chết...”
Tôi muốn nói rằng mình học hành chăm chỉ, tôi muốn nói mình thông minh, siêng năng, tôi còn muốn nói mình biết ơn và sẽ báo đáp...
Nhưng điều tôi muốn nói nhất là, chỉ cần học trung cấp, tôi sẽ có khả năng trả tiền, và nhất định sẽ trả.
Cầu xin mợ, cứu lấy bà ngoại của con.
Mẹ tôi mất rồi, tôi chỉ còn lại một bà ngoại, nếu bà không còn nữa, tôi cũng không sống nổi.
“Đứa nhỏ ngốc này.”
Mợ rơi nước mắt, ôm chầm lấy tôi vào lòng:
“Con đúng là đứa ngốc, bà ngoại là trách nhiệm của nhà mình, con còn nhỏ, chỉ cần lo học hành, chuyện khác đừng lo.”
“Con phải học, bà ngoại cũng phải cứu, nhà mình sẽ bán hết nhà cửa ruộng đất, tiền đã đủ rồi, con đừng lo lắng.”
Lúc này tôi mới nhận ra, đống xoong nồi bát đũa chất đầy trong nhà là chuyện gì.
29
“Mợ ơi...”
Tôi ôm lấy mợ, khóc không thành tiếng.
Bà ngoại đã sáu mươi mốt tuổi, độ tuổi này ở nông thôn thời đó được xem là cao tuổi, người quen trong thôn ai cũng khuyên chúng tôi: bà ngoại già rồi, làm phẫu thuật cũng chưa chắc sống, mà có sống thì chưa chắc sống được lâu, tốn tiền vô ích làm gì...
Nhưng bà ngoại là người thân thiết nhất của chúng tôi, là trụ cột tinh thần của cả nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sao chúng tôi có thể trơ mắt nhìn bà ra đi?
Hôm sau, mợ đi thành phố trước, tôi chậm một ngày, đợi sắp xếp xong việc nhà mới đi.
Không ngờ, lại có một vị khách không mời mà đến.
Mẹ kế trang điểm kỹ càng, vừa bước vào căn nhà cũ nát tối tăm liền đảo mắt một vòng, cười khẩy đầy kiêu căng:
“Hồi nhỏ tôi đến nhà mẹ cô chơi, nơi này đã thế này rồi, bao nhiêu năm qua, nhà người ta đều lên nhà lầu cả, chỗ này vẫn y chang.”
Tôi thật sự không có thời gian đóng kịch với bà ta, nói thẳng:
“Bà đến là để hỏi chuyện người phụ nữ kia chứ gì?”
Nét đắc ý trên mặt mẹ kế cứng đờ:
“Trịnh Hi Xán —”
“600 tệ, bà đưa tiền, tôi sẽ nói cho bà biết bà ta đang ở đâu.”
Ánh mắt mẹ kế lóe lên, thong thả ngồi xuống:
“Sao tôi biết cô có gạt tôi không?”
“Ba tôi mỗi tuần đến đó ba lần, bà đến là có thể thấy bọn họ ra vào cùng nhau.”
Lần này, mẹ kế không ngồi yên nổi nữa.
Bà ta lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đập mạnh lên bàn:
“Nếu mày dám lừa tao, tao sẽ g.i.ế.c mày!”
Tôi cất kỹ tiền, phớt lờ lời đe dọa của bà ta, bình thản nói:
“Bà đến công ty của ba tôi, tìm kế toán của ông ấy…”
Mẹ kế sững lại, sau đó cười khẩy:
“Sao có thể? Kế toán đã hơn bốn mươi tuổi rồi, còn dẫn theo một đứa con gái.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi điềm nhiên nhìn bà ta:
“Đúng vậy, chính là cô con gái đó.”
Nhiều năm qua, ba tôi vẫn không thay đổi, luôn si mê mấy cô gái mười bảy mười tám tuổi.
Ông ta cứ tưởng mình che giấu rất kỹ, nhưng chỉ cần tìm hiểu một chút là ra ngay.
Chỉ là bao năm qua mẹ kế đắm chìm trong những lời ngon ngọt của ba tôi, như một con chim bị nuôi nhốt, đã hoàn toàn lạc lối với thế giới.
Trước khi rời đi, bà ta hỏi tôi:
“Mày nói thật cho tao biết, có phải chính mày hại c.h.ế.t em trai mày không?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn bà ta đứng trước cửa, che khuất cả một vùng ánh sáng, bóng của bà ta đổ dài xuống người tôi.
“Trong lòng bà đã có câu trả lời.”
Mẹ kế khẽ run lên, giây tiếp theo, ánh nắng tràn vào, cái bóng bà ta từng để lại trong đời tôi, hoàn toàn tan biến.
Nhưng bà ta thì vẫn chưa thể bước ra khỏi bóng tối.
“Tao muốn nghe chính miệng mày nói.”
“Tôi không nợ bà gì cả, cô họ à.”
Vòng xoay nhân quả, bao nhiêu năm rồi, chiếc boomerang bà ta từng phóng về phía mẹ tôi, cuối cùng cũng quay lại giáng xuống chính bà ta.