30
Sau khi tạm ứng viện phí, bệnh viện thành phố nhanh chóng sắp xếp ca phẫu thuật.
Ba tiếng sau, cửa phòng mổ mở ra.
Chúng tôi dán chặt ánh mắt vào bác sĩ, không dám chớp mắt, không dám thở mạnh.
Cho đến khi ông ấy nói: “Ca phẫu thuật đã thành công.”
Sợi dây căng trong lòng lập tức buông lỏng, tôi và mợ òa lên ôm nhau khóc nức nở.
Trong phòng bệnh, rèm cửa được kéo ra, ánh nắng chói chang rọi lên mái tóc bạc trắng của bà ngoại, rọi lên gương mặt hiền hậu, rọi lên đôi tay thô ráp ấm áp của bà… Khoảnh khắc ấy, bà ngoại tôi như được phủ lên một tầng ánh sáng vàng rực rỡ.
Trời cao có mắt, cuối cùng cũng thương xót người lương thiện.
Bác sĩ còn nói, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, bà ngoại vẫn có thể sống thêm nhiều năm nữa.
Mây đen bao phủ trên đầu gia đình tôi bỗng chốc tan biến, dì tôi đi đường như có gió nâng, vừa hay gặp lại bác sĩ già từng khám kinh nguyệt cho tôi hôm trước.
Ông ấy vẫn nhớ tôi, hỏi han tình hình gần đây.
Mợ tôi cảm ơn rối rít, cuối cùng chuyển chủ đề: “Con bé giỏi lắm, vừa được trường Nhất Trung ở thành phố nhận vào học, cậu nó vừa mới đóng tiền học về xong.”
Tôi bất ngờ quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn mợ.
Không phải nói là học trung cấp sao?
Vì chữa bệnh cho bà ngoại, nhà cửa bán rồi, ruộng vườn cũng bán rồi, gia súc cũng bán nốt, còn đâu ra tiền để đóng học phí cho tôi?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bác sĩ già vỗ vai tôi, khen ngợi: “Cô bé giỏi quá, cháu trai tôi vừa mới tốt nghiệp Nhất Trung năm nay, sách vở và ghi chép của nó tôi chưa nỡ bán, mai đến văn phòng tôi lấy.”
“Cố gắng học cho tốt, đừng phụ lòng mợ và cậu cháu.”
Tôi rưng rưng nước mắt, gật đầu thật mạnh.
Bác sĩ già đi rồi, tôi liền hỏi mợ tiền ở đâu ra.
Mợ cười hớn hở nói: “Tiền là chuyện của người lớn, con chỉ cần cố gắng tiến về phía trước, cậu và mợ sẽ chống lưng cho con.”
Dù mợ không nói, tôi vẫn phát hiện ra.
Chiếc vòng tay bạc trên cổ tay mợ không còn nữa.
Đó là đồ cưới của mợ, cũng là kỷ vật duy nhất mẹ quá cố của mợ để lại.
31
Cậu tôi về nhà làm việc, tôi và mợ ở lại bệnh viện chăm sóc bà ngoại.
Bà hồi phục khá tốt, bác sĩ nói nửa tháng nữa là có thể xuất viện.
Nhưng bà lại không vui.
Biết rằng đã tốn quá nhiều tiền, bà tự trách mình như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
“Xán Xán mới có mười lăm tuổi, là bà ngoại liên lụy con, liên lụy cả cậu mợ con.”
Ban đầu, tôi và mợ còn nhẹ nhàng an ủi, về sau thấy không ăn thua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mợ bèn nghiêm mặt: “Mẹ à, nếu mẹ không chịu sống cho tốt, thì con sẽ vứt Xán Xán đi, để nó đi ăn xin.”
Bắt gặp ánh mắt tôi nhìn sang, mợ hừ một tiếng: “Nhìn gì mà nhìn, đọc sách đi, sách bác sĩ Lý tặng đọc xong chưa? Nói cho cháu biết, Nhất Trung thành phố không giống trường làng, không tranh thủ học thì sau này…”
Mợ lải nhải cả đống, chẳng khác gì những bà mẹ trên đời mong con thành tài.
Sau đó, mợ cũng về nhà.
Tôi chăm sóc bà ngoại, lúc rảnh thì đọc sách báo. Một lần, tôi đọc được một bài báo viết về câu chuyện cảm động của một người mẹ một mình nuôi con khôn lớn.
Nhìn bà ngoại đang ngủ yên trên giường, tôi lấy bút viết một bài rồi gửi đi.
Cũng không hy vọng gì nhiều.
Kết quả, đến khi bà ngoại xuất viện trở về làng, bưu tá mang đến một cuốn tạp chí mẫu và tiền nhuận bút. Cùng đến còn có thầy giáo từ Nhất Trung thành phố.
“Em Trịnh Hi Xán, thầy đã đọc bài viết của em, rất cảm động, cũng rất khâm phục. Nhà trường đã bàn bạc và quyết định miễn toàn bộ học phí ba năm cấp ba cho em, mỗi tháng còn trợ cấp thêm tám tệ sinh hoạt phí.”
Thầy giáo cũng giống như bác sĩ già kia, vỗ vai tôi đầy tán thưởng:
“Trịnh Hi Xán, đất nước chúng ta đang phát triển với tốc độ nhanh chóng, cần ngày càng nhiều nhân tài tinh anh xuất sắc, mô hình đào tạo trung cấp không còn đủ nữa. Em phải tiếp tục cố gắng, đừng phụ lòng kỳ vọng của người nhà, nhà trường, và cả quốc gia.”
Khoảnh khắc ấy, trong tôi bỗng trào dâng cảm giác về sứ mệnh, nhưng ngay sau đó lại dấy lên chút nghi hoặc: tôi thật sự có thể làm được sao?
Sáu năm trước, cô bé bị mẹ kế lột sạch quần áo rồi đánh đập dã man ấy, có thể làm được sao?
Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh của bà ngoại, cậu mợ, cô giáo Lâm, bác sĩ già...
Tôi của chín tuổi có lẽ không thể.
Nhưng tôi của hiện tại có thể.
Bởi vì bên tôi, đã xuất hiện ngày càng nhiều người yêu thương và bảo vệ tôi.
Từ nay trở đi, tôi sẽ không còn đơn độc, không còn vô vọng nữa.
32
Trước ngày khai giảng, bà ngoại tiễn tôi ra đầu làng.
Nhà đã bán hết ruộng đất, cậu tôi lên công trường làm phụ hồ, mợ cũng không còn bán đậu phụ nữa, chuyển sang bán cơm hộp ở gần công trường.
Hôm nay mợ đặc biệt về nhà, nhét cho tôi hai mươi đồng:
“Dù học phí được miễn hết, nhưng vẫn còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền.”
Tôi không chịu nhận, mợ bèn nghiêm mặt nói:
“Cậu con nói rồi, một nhà một chủ, lời của chủ nhà mợ có thể không nghe sao?”
Sau đó mợ lại đưa cho tôi một cái túi, bên trong là hai gói băng vệ sinh.
“Băng vệ sinh phải thay đúng lúc, để lâu không sạch sẽ, không tốt cho sức khỏe.
Trong nhà đã có mợ với cậu con rồi, con chỉ cần lo học hành cho tốt.”
Tôi ôm chầm lấy mợ, bà ngoại nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi.
Khoảnh khắc đó, ba đời bà cháu chúng tôi ôm chặt lấy nhau, cành liễu ở đầu làng đung đưa lay động trên đầu chúng tôi.
Mềm mại mà kiên cường, giống như những người phụ nữ của thế hệ này nâng đỡ thế hệ khác.