Bảo Bối Của Bà Ngoại

Chương 3



06

 

Cha tôi ban đầu không đồng ý, không biết mẹ kế đã nói gì mà cuối cùng lại xuôi theo.

 

Sau đó, ông ấy thu xếp cho tôi mấy bộ quần áo, còn nhét cho tôi một tờ mười tệ: “Đến nhà bà ngoại phải ngoan ngoãn nghe lời, hết tiền thì đến tìm ba.”

 

Ông nói rất chân thành, mà tôi khi ấy còn nhỏ, đã tin là thật.

 

Sau này mới hiểu, lời hứa của cha tôi chẳng khác gì giấy nháp, lau miệng còn ngại bẩn, chỉ có thể dùng để chùi đít.

 

Lúc tôi rời đi, giọng mẹ kế vang lên từ phía sau: “Từ nay về sau, Mao Hi Xán không còn liên quan gì đến nhà tôi nữa, mọi người ở đây đều là nhân chứng.”

 

Bà ngoại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ưỡn thẳng lưng nói: “Cứ yên tâm, từ nay về sau Xán Xán do tôi nuôi, sẽ không phiền đến cô nữa.”

 

Bà ngoại dẫn tôi đến trạm y tế xã bôi thuốc, sau đó đưa tôi đến đồn công an đổi hộ khẩu.

 

Trịnh Hi Xán.

 

Thật sự nghe hay hơn Mao Hi Xán.

 

Lúc trở về làng thì trời đã tối hẳn.

 

Nghe tin, mợ tôi hắt một chậu nước ra cửa, lớn tiếng mắng: “Bà già hồ đồ, thứ mèo chó nào cũng vớ về, không sợ người ta ghét bỏ à?”

 

Lúc đó ở nông thôn có quan niệm rằng, số lượng con cái trong một nhà là do ông trời định sẵn.

 

Vì vậy có nhà sinh nhiều con gái thì đem cho người ta, không ai nhận thì vứt xuống sông, sợ ảnh hưởng đến con trai đầu thai.

 

Mợ tôi cưới cậu từ năm mười tám tuổi, đến giờ đã ba mươi mà vẫn chưa có con.

 

Bà ngoại đón tôi về, đương nhiên mợ tôi không vui.

 

Mợ đóng sầm cửa lại, bà ngoại siết tay tôi, dịu dàng nói: “Xán Xán là bảo bối của bà, không phải mèo chó gì hết.”

 

Tối đó, tôi ngủ cùng bà ngoại trên giường.

 

Tiếng ve kêu râm ran giữa đêm, xen lẫn giọng mợ tôi gào lên đầy tuyệt vọng: “Tôi không sinh được con, bị mấy bà trong làng chửi là đàn bà đá, giờ còn bắt tôi nuôi một con sao chổi, muốn ép c.h.ế.t tôi à?”

 

Cậu tôi tính tình thật thà cũng lên tiếng khuyên: “Cha Xán Xán có tiền, cho vài đồng là đủ nuôi nó lớn rồi, để nó ở nhà mình còn thiệt hơn.”

 

Bà ngoại thở dài một tiếng: “Cái bà mẹ kế đó ghê gớm lắm, mẹ mà không lo cho con bé, nó sẽ mất mạng đấy.”

 

“Lão Nhị à, hai chị em tụi con từ nhỏ đã thân thiết, Xán Xán là đứa con gái duy nhất của chị con, con nỡ lòng nào sao?”

 

Cậu tôi thở dài, không nói gì thêm.

 

Tiếng ve ngoài kia càng vang lên rõ rệt, trái tim tôi như treo lơ lửng, đến cả hơi thở cũng phải rón rén cẩn thận.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

07

 

“Được được được, mấy người đều là người tốt, chỉ có tôi là kẻ ác! Hôm nay tôi nói rõ ở đây, nhà này có tôi thì không có nó, có nó thì không có tôi, tự mấy người suy nghĩ đi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vợ ơi,” giọng cậu tôi mang theo vẻ van nài, “có gì từ từ nói—”

 

“Thế này đi.”

 

Giọng bà ngoại vang lên, mệt mỏi: “Mẹ đưa Xán Xán đến căn nhà cũ sống riêng, không phiền đến mấy đứa nữa.”

 

Cậu tôi lại cuống lên: “Mẹ, nhà cũ đổ hơn nửa rồi, không có nước không có điện, sao ở được chứ?”

 

“Mẹ đã nuôi lớn hai đứa chị em các con ở nhà cũ đó, thì cũng có thể nuôi được Xán Xán.”

 

“Cứ quyết vậy đi.”

 

Lúc bà ngoại bước vào, tôi nhắm chặt mắt.

 

Bà nằm xuống bên cạnh tôi, cầm quạt nan phe phẩy gió cho tôi: “Sao còn chưa ngủ, có phải vết thương đau không?”

 

Tôi càng nhắm mắt chặt hơn.

 

Bà ngoại bật cười khe khẽ: “Đừng giả vờ nữa, muốn gạt bà ngoại, con còn non lắm.”

 

Tôi từ từ mở mắt ra, ánh trăng dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ rọi vào, tôi cúi đầu, không dám nhìn bà: “Con xin lỗi, bà ngoại…”

 

“Đứa ngốc, bà ngoại chỉ thấy may mắn thôi. May mà bà đến kịp, nếu không thì con đã…”

 

Bà hít một hơi, nuốt nước mắt vào lòng.

 

Tôi ngẩng đầu, rụt rè nhìn bà: “Bà ngoại, sao bà biết được vậy?”

 

Con nít c.h.ế.t yểu thì không được đóng nắp quan tài, từ lúc em trai tôi c.h.ế.t đến lúc lập linh đường chỉ vỏn vẹn ba ngày, lúc ấy giao thông bất tiện, không có điện thoại di động, từ làng đến thị trấn xa như thế, sao bà có thể đến kịp được?

 

Bà ngoại nhẹ nhàng vuốt má tôi, ánh mắt dịu dàng xuyên qua tôi, như đang hoài niệm người con gái đã mất sớm.

 

“Bà mơ thấy mẹ con. Mẹ con bảo bà đến cứu con, nên bà vội vã đi ngay.”

 

Bà ngoại nói nhẹ nhàng như không có gì.

 

Nhưng từ làng đến thị trấn, chẳng biết phải đi bao nhiêu đường, đổi bao nhiêu chuyến xe.

 

Bà ngoại chưa từng ra khỏi làng, ấy vậy mà một thân một mình, lặn lội đường xa bụi bặm, vội vàng hấp tấp, không dám nghỉ ngơi lấy một phút, chỉ vì muốn cứu đứa cháu gái duy nhất của người con gái đã khuất của mình.

 

08

 

Bị mẹ kế đánh đập, tôi không khóc.

 

Bị cha ruột ruồng bỏ, tôi không khóc.

 

Bị tất cả mọi người oan ức, tôi cũng không khóc.

 

Nhưng khoảnh khắc này, tôi lại ôm chặt lấy bà ngoại, khóc đến không nói nên lời.

 

“Bà ngoại, không phải con hại c.h.ế.t em trai…”

 

Bà ngoại cứ vuốt ve lưng tôi hết lần này đến lần khác: “Con kể cho bà nghe xem, rốt cuộc là chuyện thế nào.”