Bảo Bối Của Bà Ngoại

Chương 4



Tôi nghẹn ngào kể lại mọi chuyện, suốt cả quá trình, bà ngoại luôn chăm chú lắng nghe, không ngắt lời lấy một lần.

 

Những ngày qua, bà là người đầu tiên nghe hết lời giải thích của tôi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cuối cùng, bà đỡ tôi dậy, hai bà cháu ngồi đối diện nhau, bà nghiêm túc nói: “Hi Xán, chuyện này không phải lỗi của con.”

 

“Con mới chỉ là một đứa trẻ chín tuổi, sao có thể trông nom được một đứa nhỏ hơn mình.”

 

Thật vậy sao?

 

Nhưng mọi người đều trách tôi, trách tôi không trông chừng em trai, trách sao người c.h.ế.t không phải là tôi?

 

Thật sự tôi không có lỗi sao?

 

Bà ngoại gật đầu thật mạnh: “Con không sai, sai là cha con, là mẹ kế con, bọn họ làm cha mẹ mà lại không làm tròn trách nhiệm.”

 

“Nhưng… họ đều không tin con… Có bao nhiêu người câu lươn mà chẳng ai chịu đứng ra nói giúp con…”

 

“Họ tin đấy.”

 

“Chỉ là… người lớn giỏi bắt nạt trẻ con nhất thôi.”

 

Tôi ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn bà, không hiểu được ý bà nói.

 

Nhiều năm sau, khi tôi đã lớn và đi làm, tôi mới hiểu.

 

Những người oan sai cho bạn, họ là người rõ nhất bạn bị oan.

 

Nhưng cái c.h.ế.t của em trai cần một người chịu trách nhiệm, nỗi đau của mẹ kế cần một nơi để trút bỏ, và tôi — đứa trẻ yếu ớt không ai bảo vệ — chính là lựa chọn tốt nhất.

 

Họ chẳng quan tâm, một đứa nhỏ như tôi phải gánh lấy một mạng người, rồi những năm tháng dài đằng đẵng phía sau phải sống thế nào.

 

——

 

Sáng sớm hôm sau, bà ngoại thu dọn đồ đạc đưa tôi về căn nhà cũ.

 

Cánh cổng vừa đẩy ra, bụi đất trên tường đất rơi lả tả xuống.

 

Xà nhà bên đông đã gãy, mái sập xuống đè lên nhà bếp, bức tường chung với nhà hàng xóm bên tây đầy dây leo trường xuân, gió vừa thổi qua là xào xạc vang lên.

 

Cậu tôi nhíu chặt mày: “Chỗ này sao ở được? Thôi về nhà đi.”

 

Nhưng bà ngoại lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Xán Xán có sợ không?”

 

Tôi lắc đầu, theo bà đi vào trong.

 

Cầu thang gỗ đã cũ kỹ lâu ngày không ai tu sửa, bước lên là kêu kẽo kẹt, giữa còn thiếu hai bậc, cậu tôi dẫm hụt, vừa đi vừa làu bàu mắng.

 

Nhưng bà ngoại vẫn ở lại nơi đó cùng tôi.

 

09

 

Thu dọn mãi đến tối, cuối cùng cũng dọn ra được một căn phòng dột nát, có gió lùa tứ phía.

 

Trên giường đặt hai cái chăn, một cái nồi, hai bộ bát đũa, đó là toàn bộ gia sản của chúng tôi.

 

Cậu tôi quay lại, mang theo gạo và bột mì, còn đưa cho bà ngoại một trăm đồng.

 

Bà ngoại nhận lấy: “Còn 580 nữa, chị con cho con vay để xây nhà, con phải trả lại.”

 

Cậu tôi vốn đã bực, nghe vậy liền bùng nổ: “Từ nhỏ đến lớn mẹ toàn thiên vị chị con.

 

“Con trai nhà người ta thì quý như vàng, còn mẹ thì tốt quá, nuôi con gái ăn học, bắt con trai cày đất kiếm cơm.”

 

“Giờ đến cuối đời chẳng phải vẫn phải dựa vào con sao?”

 

Thân hình gầy yếu của bà ngoại khẽ run lên, nhưng vẫn từng chữ rõ ràng nói: “Con trả lại tiền, sau này mẹ sẽ không phiền đến con nữa.”

 

Cậu tôi tức giận tột độ: “Được được được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi đứng ở cửa, sợ đến mức không dám thở mạnh.

 

Ở nông thôn, nhà nào cũng dựa vào con trai, sinh con trai để dưỡng già, vậy mà bà ngoại vì tôi mà trở mặt với cậu.

 

Sau khi cậu tôi đi, tôi áy náy đi đến trước mặt bà: “Bà ngoại…”

 

Bà xoa xoa lên đỉnh đầu tôi, giọng nhẹ nhàng: “Tối nay ăn mì xào nhé?”

 

“Dạ?”

 

Ăn xong mì xào, tôi ngủ trong căn phòng gió lùa tứ phía, quạt nan của bà ngoại khẽ đung đưa theo tiếng ve sầu kêu râm ran — một nhịp, rồi lại một nhịp — tôi từ từ nhắm mắt, có một giấc ngủ sâu và yên bình nhất.

 

Chớp mắt đã sắp đến ngày khai giảng.

 

Lúc ấy giáo dục bắt buộc vẫn chưa phổ cập, tiểu học cũng phải đóng học phí, một học kỳ là năm đồng.

 

Tối đó, cậu tôi lại đến, đưa cho bà ngoại một xấp tiền lẻ, tổng cộng năm mươi đồng.

 

Bà ngoại đếm xong tiền, gọi cậu ở lại ăn cơm.

 

Cậu không thèm quay đầu, bước ra ngoài: “Thôi khỏi, tức no rồi.”

 

“Cậu ơi.”

 

Tôi chạy theo, nhét vào tay cậu hai quả nho.

 

Sáng nay tôi gánh nước giúp bà cụ hàng xóm, được thưởng bốn quả, bà ngoại ăn một quả, tôi ăn một quả.

 

Nho ngọt lắm, tôi còn ăn luôn cả vỏ.

 

“Cậu với mợ mỗi người một quả.”

 

Cậu tôi dừng lại, ngồi xổm xuống: “Xán Xán giữ mà ăn. Con phải học thật giỏi, nếu không là có lỗi với bà ngoại, biết không?”

 

Tôi nhét nho vào tay cậu, vừa chạy đi vừa vẫy tay: “con biết rồi cậu ơi.”

 

10

 

Thật ra, tôi không thích đi học.

 

Mẹ tôi mất sớm, cha tôi và mẹ kế đều không quan tâm đến tôi, bạn học thì chửi tôi là đồ sao chổi, không ai chơi với tôi, thầy cô cũng làm ngơ như không thấy.

 

Tôi giống như cỏ dại ngoài đồng, muốn mọc sao thì mọc.

 

Nhưng lần này nhập học, tôi lại ngồi ngay ngắn trên ghế.

 

Đã không ai chơi với tôi, thì tôi chơi với việc học vậy.

 

Nhà cũ chưa kéo dây điện, buổi tối, tôi thắp nến làm bài tập, bà ngoại thì ngồi bên thêu thùa.

 

Ông ngoại mất sớm vì bệnh, bà trở thành góa phụ khi còn trẻ, một mình nuôi hai người con khôn lớn, lại còn cho mẹ tôi học đại học.

 

Giờ đây, bà lại muốn dựa vào việc thêu thùa để nuôi tôi lớn.

 

Làm bài xong, tôi ghé sang bên bà: “Bà ngoại, bà dạy con thêu đi.”

 

Bà xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ: “Không được, con nít đừng thức khuya kẻo hỏng mắt.”

 

Dưới ánh nến mờ nhòe, bà ngoại nheo mắt lại, áp sát mặt vào tấm vải thêu, cây kim thêu trong tay chậm rãi luồn qua, từng mũi từng mũi một.

 

Không biết đã bao lâu, bà khẽ thở dài: “Già rồi, hoa mắt nhìn không rõ nữa.”

 

Một câu nói đùa hờ hững, lại khiến lòng tôi nhói đau.

 

Cậu tôi thật thà hiếu thảo, mợ tôi miệng cứng lòng mềm, nếu không vì tôi, bà ngoại sớm đã có thể hưởng tuổi già yên bình rồi.

 

“Xán Xán, sắp đến sinh nhật con rồi, con muốn gì nào?”

 

Bà ngoại cắt chỉ, ngẩng đầu hỏi tôi.