Hồi đó, sinh nhật mười hai tuổi của trẻ con không khác gì lễ thành niên bây giờ.
Tôi gạt bỏ cảm xúc, cười nói: “Con muốn bà ngoại sống lâu trăm tuổi.”
Bà ngoại bĩu môi một tiếng, dí ngón tay vào trán tôi: “Đổi cái khác đi, nói về con cơ.”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi vẫn kiên quyết lắc đầu: “Con không cần gì hết, chỉ muốn bà ngoại sống lâu trăm tuổi.”
Đến sinh nhật, vừa đúng dịp hàng xóm hái nhót.
Cây nhót cao lắm, những quả phía dưới đã hái hết, chỉ còn mấy chùm trên ngọn, vàng ươm, khiến tôi không kìm được mà nhìn thêm mấy lần.
Bà ngoại thấy vậy, liền hỏi mua một ít.
Bác trai hàng xóm khoát tay: “Ôi dào, người cùng làng mà, lấy gì tiền nong. Mấy quả trên ngọn kia tôi cũng không hái được, bà muốn thì tự lên hái nhé.”
Bà ngoại cảm ơn rối rít, rồi bê thang đến định trèo lên cây.
Nhưng bác trai vội ngăn lại: “Ấy ấy, đừng làm gãy cây, để con bé nó trèo lên đi.”
Tôi vội chạy tới kéo tay bà: “Bà ngoại, con không muốn ăn, không ăn nữa đâu.”
Thế nhưng bà chẳng nghe, cởi giày ra, bắt đầu trèo lên.
11
Cành cây rung lắc, tôi đứng bên dưới lo đến phát hoảng.
Vậy mà bác trai hàng xóm lại trở mặt, đột nhiên hét to: “Mau đến xem này, khỉ mẹ già trèo cây kìa!”
Tôi không thể tin nổi quay đầu lại, trừng mắt nhìn ông ta.
“Nhìn tôi làm gì, không phải tại mày tham ăn sao, bà ngoại mày làm vậy cũng là vì mày thôi.”
Người vây xem càng lúc càng đông, hàng xóm càng hét to hơn, bóng dáng bà ngoại trên ngọn cây khẽ run lên, khiến tôi nín thở vì sợ.
Giây tiếp theo, có vật gì đó bay tới, “bốp” một tiếng nện thẳng vào miệng bác hàng xóm.
“Ăn phải phân à, mồm mồm miệng miệng toàn nói xằng!”
“Đồ chó vô ơn, năm đó mày rơi xuống sông, không nhờ mẹ tao kéo mày lên thì cỏ trên mộ mày giờ cao hai mét rồi đấy!”
Mợ tôi mấy năm nay càng ngày càng dữ dằn, dân làng không ai dám chọc vào.
Bác hàng xóm bị đập bằng đế giày, mặt tái mét nhưng cũng chỉ dám nghiến răng nói: “Ai vô ơn, ông đây tốt bụng cho bà ấy hái nhót—”
“Phì! Tốt bụng cái con khỉ! Không phải là năm xưa chị chồng tao chê mày à, mày nuốt không trôi mối hận đó phải không? Không biết soi gương à? Với cái bộ dạng đó của mày, chó nó còn không thèm!”
“Mày mày mày cái con gà mái không biết đẻ…”
Trong lúc đang cãi nhau, bà ngoại đã từ trên cây leo xuống, ôm cả một đống nhót vàng ươm chín mọng vào lòng tôi, vậy mà tôi chẳng vui nổi chút nào.
“Không sao đâu, hồi trẻ bà ngoại còn leo cả tre cơ mà.”
Về đến nhà, mợ tôi mở giỏ ra, bên trong toàn là nhót.
“Ăn đi, tất cả cho mày đấy, chỉ vì cái mồm tham ăn của mày, hại bà ngoại già rồi còn bị bẽ mặt…”
Tôi cụp mắt xuống, lo lắng siết chặt vạt áo.
Bà ngoại còn chưa xỏ xong giày đã chạy ra: “Không phải lỗi của Xán Xán, là bà ngoại tự muốn ăn. Bà vẫn khỏe thế này cơ mà, chuyện nhỏ thôi, không đáng để tức giận.”
“Hừ, bà cứ nuông chiều nó đi!”
Mợ giận đến mức quay đầu bỏ đi.
Bà ngoại bóc quả nhót to và vàng nhất, đưa đến miệng tôi: “Nếm thử xem, ngọt không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi cắn một miếng nhỏ, nước mắt liền trào ra: “Chua quá…”
“Ơ? Không thể nào.”
Phần còn lại bà ngoại ăn hết, vẻ mặt khó hiểu: “Ngọt mà, chẳng chua chút nào.”
Thật sự rất chua.
Không phải nhót chua, mà là lòng tôi chua xót.
12
Buổi tối đi ngủ.
Tôi mơ thấy em trai bò lên từ dưới sông, ướt sũng bước về phía tôi: “Tất cả là tại chị, nếu chị không tham ăn thì em đã không c.h.ế.t rồi…”
Tôi vùng vẫy hết sức, cố gắng giải thích, vất vả lắm mới chạy thoát ra được, thì lại đ.â.m sầm vào mợ.
“Chính mày tham ăn, hại bà ngoại già rồi còn bị mất mặt…”
Tiếp theo là mẹ kế, rồi đến cha tôi, càng lúc càng nhiều người lớn vây quanh tôi, chỉ tay mắng mỏ:
“Đồ tham ăn.”
“Đồ tham ăn.”
“Tất cả là tại mày tham ăn…”
Tôi co ro giữa vòng người, từ ra sức giải thích, đến bất lực lắc đầu, cuối cùng tuyệt vọng thì thào: “Con sai rồi, con sai rồi, con sẽ không tham ăn nữa…”
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mơ, bà ngoại không còn ở trên giường.
Trên chiếc bàn thấp tầng một thắp một ngọn nến, ánh nến chập chờn, bà ngoại áp sát mắt vào tấm vải thêu, bàn tay run rẩy chậm rãi dò tìm, từng mũi, từng mũi chi chít, đ.â.m xuống tấm vải.
Cũng đ.â.m sâu vào tim tôi.
Tôi cầm sách giáo khoa bước xuống lầu, mượn ánh nến đọc bài học.
Từ hôm đó trở đi, tôi ăn càng ít hơn.
Trường tiểu học trong làng nấu cơm bằng gạo học sinh mang theo, đến thứ Sáu thì cơm các bạn đều ăn không đủ, chỉ có tôi, lần nào cũng còn thừa.
Bà ngoại vừa lo vừa xót, lần nào cũng gắp thức ăn cho tôi, giục tôi ăn thêm chút nữa, dù chỉ một miếng.
Tôi không thể từ chối, miễn cưỡng nuốt vào, lát sau lại chạy ra ngoài nôn.
Nhiều lần như thế, bà cũng không ép tôi nữa.
Cuối tuần nào bà cũng dùng chén nhỏ làm món trứng hấp thịt, bà một nửa, tôi một nửa.
Lần nào tôi cũng đợi bà ăn xong, mới động đũa.
Hết tiểu học, tôi thi đậu trường trung học cơ sở trên thị trấn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cậu tôi đạp xe chở tôi lên thị trấn lấy giấy báo trúng tuyển, dọc đường gặp người cùng làng, ông ta cố ý chặn lại.
“Trịnh Lừa, đi đâu đấy?”
Cậu tôi vốn không muốn để ý, nhưng người kia cứ dai dẳng không buông: “Tôi nói nhé, anh không con không cái, c.h.ế.t rồi cũng chẳng ai đưa tiễn, cố gắng làm gì, chơi chơi cho rồi.”
Cậu tôi không nói một lời, nhưng tôi thì không nhịn được.
“Ông thì có con có cái, mà con ông chắc đang chờ không nổi để lo ma chay cho ông rồi!”
“Hay là ông muốn làm con trai của cậu tôi, để lo cho ông ấy lúc về già? Phì, mơ đẹp quá, cậu tôi có tôi rồi, còn lâu mới tới lượt ông!”
Cậu tôi thật thà bỗng phá lên cười.
Sau đó xoa đầu tôi: “Xán Xán, không được vô lễ.”