13
Đối phương tức đến giậm chân: “Này, đồ sao chổi, không được vào từ đường, cũng chẳng được chôn ở mộ tổ, tiễn đưa cái nỗi gì—”
“Con gái thì sao? Bộ ông không phải do đàn bà sinh ra chắc?”
“Ồ, đúng rồi, người ta không sinh ra được súc sinh.”
“Cậu ơi đi nhanh lên, mình không nói chuyện với súc sinh đâu.”
Tôi giục cậu mau đi, miệng thì mạnh mồm vậy thôi, chứ thật sự đánh nhau thì tôi không đánh lại được.
Cậu tôi đạp xe vùn vụt, lúc đầu chỉ cười khẽ, cười một lúc thì cười sảng khoái thành tiếng.
Tôi không hiểu gì cả.
Giật mình ôm chặt lấy lưng cậu.
“Xán Xán, dáng vẻ con mắng người lúc nãy giống y chang mợ con, miệng b.ắ.n liên thanh như s.ú.n.g máy vậy đó.”
Là mợ dạy mà.
Hôm sau vụ hái nhót, mợ chặn tôi trên đường tan học, mặt sầm sì hỏi: “Hôm qua mợ trách nhầm con, sao con không giải thích?”
Tôi cúi đầu, không nói gì.
“Nói đi, không nói thì đừng mong về.”
Thế sao được, bà ngoại sẽ lo lắng.
Một lúc sau, tôi lí nhí nói: “Con có nói cũng không ai nghe…”
“Vậy càng phải nói!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi bị dọa đến run bắn, đầu cúi càng thấp hơn, nhưng lại bị mợ kéo thẳng lên, bắt nhìn vào mắt mợ.
“Trịnh Hi Xán, con nghe cho kỹ. Bị oan nhất định phải giải thích, nói không lại thì chửi, chửi không lại thì đánh. Con là con gái thì càng phải mạnh mẽ, như vậy mới không ai dám bắt nạt con.”
Hả?
Nhưng thầy cô, ba, mẹ kế đều nói, con gái phải ngoan, phải nghe lời, nếu không sẽ không ai thương đâu mà?
Mợ nhìn một cái là đoán ra tôi đang nghĩ gì, thở dài: “Mặc kệ họ có thương hay không, con chỉ cần để ý mình có vui hay không thôi.”
“Nhưng mà, nhưng mà…”
“Nhưng gì mà nhưng, lần trước mợ oan con, giờ con mắng mợ đi, nào, mắng mợ đi.”
Mợ giục cả buổi, tôi vẫn không mở miệng nổi.
Mợ tặc lưỡi một tiếng, lấy ra một quả trứng luộc: “Con mắng mợ một câu, mợ cho con ăn quả trứng này.”
“…”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mợ như bị khùng vậy.
Tôi bước lên một bước, thử ôm lấy mợ, mợ làm đậu hũ bán sữa đậu nành quanh năm, trên người có mùi thơm của đậu nành: “Nhưng mà mợ ơi, con thích mợ mà.”
Cậu tôi từ đầu đến cuối mang đến không ít đồ, mợ vẫn luôn ngầm đồng ý.
14
Mợ tôi sững người đứng yên tại chỗ.
“Bộp” một tiếng, quả trứng rơi xuống đất, vỏ trứng vỡ vụn, mợ nhặt lên, bóc vỏ rồi đưa đến miệng tôi, hờn dỗi nói: “Đừng giở cái trò đó, mau ăn.”
Nhưng hai chữ cuối cùng lại dịu dàng hơn hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi lắc đầu, dạo này tôi ăn rất ít.
Sau đó, mợ thường xuyên chặn tôi trên đường tan học.
Có lúc cho tôi hai miếng đậu phụ rán, có lúc rót cho tôi một cốc sữa đậu nành ngọt, tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vừa ăn vừa nghe mợ mắng người.
Có một lần, tôi còn cùng mợ mắng ké một câu.
Mợ vui mừng khôn xiết, chống nạnh, mặt đầy vẻ đắc ý: “Không tệ không tệ, giống con gái mợ rồi đấy.”
Lời vừa nói ra, cả hai chúng tôi đều sững lại.
Mợ khẽ ho một tiếng, quay mặt đi nói: “Đậu phụ trên bàn để lại cho bà ngoại con, về đi.”
Tôi vừa bước ra khỏi cửa, giọng mợ vang lên từ phía sau.
“Xán Xán, hôm đó mợ trách nhầm con, xin lỗi con nhé.”
Tôi khựng người đứng tại chỗ.
Trong suốt mười hai năm cuộc đời, mợ là người lớn duy nhất từng hiểu lầm tôi rồi quay lại xin lỗi.
Tất cả mọi người đều cho rằng trẻ con thì không nhớ lâu, lại còn sống nhờ người lớn, chỉ một câu nói thôi, không cần để tâm làm gì.
Chỉ có mợ là người nghiêm túc xin lỗi tôi.
Tôi chạy lại ôm chầm lấy mợ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Mợ ơi, cảm ơn mợ.”
Về sau, mợ đích thân đưa tôi về.
Tôi ngồi sau yên xe đạp, giống hệt như bây giờ.
“Phải giống mợ con này này, con gái đừng có ngoan quá, phải giống mẹ con ấy…”
Nhắc đến mẹ tôi, không khí bỗng trở nên trầm xuống.
Tôi không có chút ấn tượng nào về mẹ ruột, chỉ có thể từ vài câu kể rải rác của bà ngoại và cậu mà ghép lại thành hình ảnh một người phụ nữ chăm học, dịu dàng, đảm đang.
Mẹ giỏi giang là thế, tiếc là quá coi trọng ngoại hình.
Nếu không cũng chẳng bị cha tôi mê hoặc đến mức hồ đồ, bỏ luôn công việc, bỏ cả mạng sống.
Cậu tôi nhìn về xa xăm, giọng trầm thấp: “Xán Xán, bọn cậu bàn rồi, đợi con lên cấp hai thì con và bà ngoại dọn về sống cùng đi.”
“Cậu ơi, con với bà ngoại sống rất tốt, thật đấy.”
Cậu tôi không con không cái, ở làng bất cứ ai cũng có thể đem chuyện đó ra giễu cợt mấy câu, là đàn ông còn như vậy, thì mợ tôi càng khỏi phải nói.
Họ chỉ mong có một đứa con của riêng mình, dù hy vọng rất mong manh.
Điều đó không sai.
Tôi không thể yêu cầu ai cũng giống bà ngoại — yêu thương tôi vô điều kiện, không giữ lại chút gì.
15
Lấy được giấy báo trúng tuyển, cậu tôi đưa tôi lên thị trấn mua một chiếc áo khoác vải tổng hợp, tôi không chịu nhận, nhưng cậu cứ thế mặc vào cho tôi: “Con sắp lên thị trấn học cấp hai rồi, ít nhất cũng phải có một bộ đồ tử tế chứ.”
“Vả lại, cậu còn trông cậy con lo cho cậu lúc về già đấy.”
Về đến nhà, tôi mới phát hiện trong túi áo có hai mươi đồng.
Đây không phải số tiền nhỏ.
Số tiền mẹ tôi cho cậu vay để xây nhà, cậu đã trả từ lâu rồi.